Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 1028: Đêm mưa



Tiêu Diệc Hàng đã nhận ra suy nghĩ của Hoắc Khải. Anh ấy mới làm Hoắc Khải giận xong, bây giờ cũng muốn an ủi vài câu, bèn nói: “Nếu em không phải c1on nhà giàu thì có lẽ cũng giỏi một thứ gì đó, đừng phủ định bản thân như thể.”

Nghe vậy, đôi mắt của Hoắc Khải sáng lên: “Thật sao?”
<2br>Giáo sư gật đầu.

Hoắc Khải cẩn thận ngẫm nghĩ, không biết nghĩ tới điều gì mà anh đột nhiên búng tay một cái: “Có rồi! Em nhớ lúc đi học7 có người làm bài tập cho em. Em cũng có thể làm bài tập thay cho người khác.” Tiêu Diệc Hàng: “...”

Anh thua luôn rồi.

Chuyện Tiêu Diệc Hàng phải về là chuyện chắc như đinh0 đóng cột rồi, cho dù Hoắc Khải có không vui đến mấy thì cũng chẳng thể làm gì được. Lúc mua vé máy bay, Tiêu Diệc Hàng hỏi lại lần nữa xem anh có về không. Nghe xong, Hoắc Khải nhảy cẫng lên: “Về, đương nhiên là phải về chứ! Anh đi rồi thì em ở lại đây làm gì nữa!?” Sau đó, anh lại phun ra một câu không chút khách khí: “Mua bằng tiền của anh, còn phải là khoang hạng nhất nữa. Mau lên!”
Anh ấy nói thẳng thừng, thậm chí là hơi nặng lời. Nghe vậy, Hoắc Khải không vui, cố tình lẩm bẩm vài câu: “Ai gây thêm phiền toái? Bản thiếu gia chẳng thèm tới cái nơi khỉ ho cò gáy ấy đâu.”

Tiêu Diệc Hàng đột nhiên hỏi ngược lại: “Em cũng biết nhiều từ phết nhỉ.”

Nếu để người bên kia nghe được câu ấy thì kiểu gì cũng bị quẳng xuống hố tuyết cho mà xem.
Khi hiểu ra ý của Tiêu Diệc Hàng, Hoắc Khải trợn ngược mắt lên. Đậu, coi anh là kẻ mù chữ thật đấy à?

Hai người đấu khẩu với nhau, tuy rằng Hoắc Khải không nói ra, nhưng trong lòng anh biết, Tiêu Diệc Hàng không cho anh đi là bởi vì cảm thấy tới nơi đó quả khổ, điều kiện quá khắc nghiệt nên không muốn anh vất vả.

Dù sao anh cũng tìm hiểu rồi, nhiệt độ ở nơi đó xuống tới âm hai mươi, ba mươi độ. Nhưng anh... cũng đau lòng và lo lắng cho anh ấy chứ.

Buổi tối trước ngày chia lìa, bầu trời đầy sao, nhưng đến đêm lại bỗng trở trời. Tiếng sấm đùng đoàng, mưa rơi tầm tã. Hai người vốn ngủ ở hai phòng khác nhau, nhưng một người đã bò dậy và đi sang phòng bên kia. Tiếng vén chăn sột soạt vang lên. Một giọng nói lạnh nhạt khàn khàn cũng vọng tới: “Sao em lại sang đây?” Sấm đánh cái đoàng, ai đó sợ sệt nói: “Em sợ.”

Nói xong, Hoắc Khải chui vào chắn, còn ôm lấy Tiêu Diệc Hàng.

Cả người anh co lại, hình như đang rất bất an. Tiêu Diệc Hàng đang định đây người kia ra, nhưng bàn tay bỗng khựng lại.

Anh phát hiện ra, ai kia đang lạnh toát cả người, chắc là sự thật.