Anh ta tìm cậu là để nói với cậu điều ấy sao? Đọc tin nhắn ấy của cậu là Giang Thành biết cậu dã trà1ng xe cát, đến cả cái bóng của người ta cũng không gặp được.
Thằng nhóc này đang nóng nảy lầm. Ôn Dục nhanh chóng nhận được tin n2hắn của Giang Thành. Đọc xong tin nhắn ấy, cậu khẽ nhíu mày. Vụ đầu tư này không phải là mấy chục triệu, mà là hàng trăm triệu đô.
Ôn Dục im lặng giây lát, sau đó nhíu mày hỏi: [Mà sao bọn họ lại muốn đầu tư vào dự án này?]
Kỹ thuật AR thực sự tồn tại trong đời sống, thậm chí thông qua điện cực còn có thể kết nối với máy cảm ứng, cho dù chạm vào người giả lập thì cũng sẽ có cảm giác như chạm vào người thực. Các giác quan của con người đều được truyền tới qua hệ thần kinh, bao gồm cả xúc giác, vậy nên có thể dùng công nghệ cao để khiển hệ thần kinh có ảo giác như chạm vào thực thể
Lúc đầu, Giang Thành lựa chọn kỹ thuật này là bởi vì người yêu của anh ta bị tai nạn qua đời, thậm chí khi ấy còn đang mang trong mình đứa con của anh ta.
Anh ta không thể thoát khỏi nỗi đau ấy, vậy nên đã liên lạc với Ôn Dục qua Dark Web, muốn gặp lại bạn gái của mình” bằng mọi giá. Cho nên ngay từ đầu, xét theo một góc độ nào đó, Ôn Dục đã đánh giá kỹ thuật này là vi phạm đạo đức luân lý.
Những người được hưởng thành quả này nhất định phải có khả năng kinh tế hùng hậu. Thông qua Giang Thành, bọn họ đã nhận “đặt làm riêng” cho những người có nhu cầu về phương diện này.
Giang Thành trả lời: [Cậu tưởng thương nhân nào cũng giống tôi hả? Doanh nhân Singapore ấy chỉ đơn giản là có hứng thú với dự án này thôi, nhớ phải 'gạ' được ông ta đấy. Dự toán đầu tiên của ông ta là một trăm triệu đô, nếu hài lòng thì sẽ thêm năm trăm triệu đô nữa.]
Nghe vậy, Ôn Dục cụp mắt xuống, nhìn bụi dính trên đôi giày Converse của mình, hỏi: [Chia cho tôi bao nhiêu?
Người khác có bao nhiêu tiền không liên quan gì tới cậu, điều cậu quan tâm là mình có thể kiếm được bao nhiêu.