Rất nhiều người đứng trước trạm xek buýt. Một chiếc xe buýt từ từ dừng lại, mọi người lần lượt lên xe, trong đó còn có một bóng người hơi gầy, đội mũ bóng chày.
Cậu nhìn phaong cảnh bên ngoài, nhìn dòng xe cộ nườm nượp chạy qua, nhìn những người tụ tập trên vỉa hè, cuối cùng ngán ngẩm cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì. Xe chạy được một lát thì tới ngã tư đường, phải dừng lại vì tới đèn đỏ. Ôn Dục vô tình liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một chiếc xe màu đen từ từ dừng lại. Cậu chỉ nhìn liếc qua rồi dời mắt.
Nhưng hai giây sau, chợt nhận ra điều gì đó, cậu quay phắt đầu sang.
Lần này, đôi mắt cậu nheo lại. Một chiếc Rolls-Royce đỗ bên cạnh xe buýt, nhưng điều quan trọng ở đây không phải là chiếc xe ấy, mà là người trong xe. Có một người đang ngồi ở hàng ghế sau, kính xe đã được dán tấm bảo vệ hạ xuống một đoạn, lộ ra nửa góc nghiêng của người bên trong. Dù chỉ có một nửa góc nghiêng, nhưng vẫn đủ để nhận ra người đó là ai. Nhưng cậu biết, tất cả chỉ là vẻ bề ngoài. Cô có dã tâm, thậm chí là một vài tư tưởng còn lệch lạc. Cậu biết cô rất nguy hiểm, nhưng lại mê muội đến thế.
Cậu không thể khống chế được bản thân, muốn tới gần cô, xem bản chất của cô như thế nào, tà ác ra sao.
Cậu biết cô không phải người tốt, nhưng cậu cũng thể. Lần đầu tiên gặp nhau trong con hẻm ở khu tổ hợp viện Bắc Kinh, cô tới tìm chị gái của cậu, cậu đã cảm nhận được một mùi hương rất đặc biệt trên người cô.