Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 1033: Tôi có được không? thử thì biết



Ôn Dục biết Nguyễn Nhất Nhất đã nhìn thấy mình, cũng thấy được nét ngạc nhiên trong mắt cô.

Thì ra cô vẫn chưa hoàn toàn quên cậu.
Đằng trước là ngã tư đường, ở nơi đó, chiếc xe con sang trọng và chiếc xe buýt rẽ vào hai hướng khác nhau.

Mặc dù hai con đường cùng trê2n một đường thẳng, nhưng lại như hai mũi tên không bao giờ giao nhau, càng đi càng xa. Đây là tòa cao ốc nằm trong trung tâm thương nghiệp vàng, một trong những tòa kiến trúc nổi tiếng của Hồng Kông, độ cao bảy mươi tầng đủ để nhìn trọn khung cảnh Hồng Kông.

Trong đêm, Hồng Kông phồn hoa choáng ngợp, những tòa cao ốc sáng trưng. Nhìn từ trên cao xuống, ánh đèn kéo dài vô tận, như thể nối liền với chân trời.

Guồng xe như một dải lụa màu sáng rực. Đứng trên tầng cao nhất nhìn xuống, cả Hồng Kông như nằm gọn dưới lòng bàn chân, làm trào dâng dục vọng và dã tâm.
Dù có xa đến mấy, cậu cũng sẽ kiên định bước đi trên con đường này.

***

Tháp Ngân hàng Trung Quốc (Trung Ngân Đại Hạ).
Khi hai chiếc xe rẽ sang hai hướng khác nhau, cuối7 cùng cô gái trong chiếc Rolls-Royce cũng chậm rãi quay đầu lại.

Ôn Dục không thể nhìn thấy cô được nữa.

Cảm giác ấy khiến trái t7im cậu thắt lại, khuôn mặt trắng nõn của cậu thiếu niên cũng hơi tái đi.
Trợ lý mặc vest đứng sau lưng cô, cúi đầu nói một cách cung kính. Nguyễn Nhất Nhất không quay đầu lại, chỉ liếc mắt nhìn ra phía sau.

Đó là người mà Giang Thành cử tới để hợp tác, nhưng anh ta chưa nói là ai. Tiếng bước chân vang lên bên ngoài, cánh cửa căn phòng nghỉ thông minh cũng mở ra. Một bóng người hơi gầy đi theo trợ lý, bước vào địa bàn của cô.

“Lâu rồi không gặp, cô Nguyễn.” Một giọng nói quen thuộc và hơi trầm vang lên. Cô gái trước cửa sổ sát đất hơi sửng sốt, sau đó chợt quay người lại. Quả nhiên, cô nhìn thấy một người đang nhìn cô, dáng người dong dỏng cao, mặc áo jacket đen, đeo mặt nạ hình quỷ nhe nanh.
Là Jack!

“Sao anh lại tới đây?”