Nguyễn Nhất Nhất bị Ôn Dục chặn họng, chẳng lẽ là cô nghĩ nhiều rồi sao? Cô gái mặc váy dây đỏ ngồi ở đằng kia, mang theo khí chất cao quý tự nhiên.
Cô không bảo cậu ngồi, cậu cũng không nhúc nhích gì. Lúc ở Bắc Kinh, gã họ Khâu bỏ thuốc cô, sau đó Giang Thành đã gọi video, “phát trực tiếp” cảnh Jack quyết đấu với hắn ta.
Mặc dù cô cảm thấy hứng thú với con người bí ẩn có cái đầu thông minh này, nhưng anh ta chỉ là cấp dưới phụ trách nghiên cứu cho Giang Thành, sao lại đứng ra vì cô? Sau khi cửa đóng lại, bầu không khí trở nên yên tĩnh, ngoài tiếng kim đồng hồ tích tắc treo trên tường thì không còn âm thanh nào khác.
Jack đeo mặt nạ đứng giữa phòng nghỉ. Cả căn phòng rực rỡ lộng lẫy, đâu đâu cũng toát lên sự xa hoa. Đó là thứ gì đây?
Nguyễn Nhất Nhất chậm rãi đứng lên, nhìn Ôn Dục rồi cất bước đi tới. Nguyễn Nhất Nhất quay người, ngồi trên xô phaa bằng da thư thái, bưng chén trà nóng trên bàn lên nhấp một ngụm: “Đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Trên người có toát lên sự uy nghiêm, đám vệ sĩ mặc đồ đen và trợ lý mặc vest lần lượt đi ra ngoài, dành không gian cho hai người họ. Nhưng cậu không ngờ là cô lại hỏi một câu.
“Sao phải làm thế?” Nghe vậy, Nguyễn Nhất Nhất khẽ nhếch môi.
Thú vị thật. Anh chàng này tức giận à? Vừa rồi còn gọi Giang Thành là sếp Giang, bây giờ lại gọi cả tên lẫn họ. Anh ta đeo mặt nạ hình quỷ nhe nanh, cô không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh ta, nhưng vẫn có thể cảm nhận được điều gì đó từ người anh ta. Có được hay không, cô thử thì biết ngay thôi?
k
Rõ ràng là một câu nói nghiêm chỉnh, sao cô cứ thấy có gì đó sai sai vậy? Trong phòng có nhiều trợ lý như thế, cô vô thức xua tay: “Các anh đi cra ngoài trước đi, chúng tôi có chuyện cần nói.”
Trợ lý tiến lên một bước: “Cô chủ...” Cô đi giày cao gót, dáng người thướt tha, bên ngoài khoác áo vest đen, bên trong là váy hai dây màu đỏ bằng tơ tằm, bao trọn cơ thể trắng nõn nà duyên dáng của cô.
Jack đứng im tại chỗ, đôi chân như đóng đinh xuống đất.