Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 1037: Chương 1039



Nhìn từ trên xuống, Hồng Kông toàn những tòa nhà chọc trời, đèn đuốc sáng trưng.

Ôn Dục nhìn bữa ăn tinh xảo được bày biện trước mặt.
<1br>Nguyễn Nhất Nhất cầm chanh, vắt vào con hàu sống tươi ngon béo ngậy, dùng nĩa xiên rồi đưa vào miệng.

Con hàu tươi ngon ấy được đưa vào2 miệng cố, làm sáng bờ môi của cô, vừa mềm mịn lại vừa ẩm ướt. Bất chợt, động tác của cô khựng lại, ngước mắt nhìn cậu: “Sao anh không ăn? Hàu sốn7g ăn ngon lắm đấy, được vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài về.” Cô như thuận miệng hỏi, nhưng loáng thoáng lại có ý thăm dò. Jack không ngẩng đầu lên. Cậu cúi đầu cắt bít tết dê, đưa nó vào miệng: “Chia tay rồi.”

Cậu nói ra ba chữ.

Đúng là chia tay thật, còn là bị đá nữa.
Ánh mắt cô rõ ràng đang nói, chẳng lẽ anh mạnh lắm hả?

Cậu không nói gì nữa. Cậu nói không cần, đúng là không cần thật, ai cũng biết hàu có tác dụng bổ thận.

Cậu còn trẻ, vả lại đang ở độ tuổi sung sức, sao lại phải bổ thận? Hơn nữa, cậu có bạn gái đầu. Có vẻ như Nguyễn Nhật Nhất không định bỏ qua vụ này nhanh như thế. Cô cong môi, như cười như không: “Vì sức khỏe tốt, hay là vì không có phụ nữ?”
Dứt lời, cô lại nhìn cậu một cái, nói đầy ẩn ý: “Ăn nhiều vào,7 thứ này cực kỳ bổ với đàn ông đấy.”

Jack: “...” Cậu nghiêng đầu họ một tiếng. Lúc ăn, cậu bỏ qua thứ đó, không biết là không muốn ăn, hay2 là thấy khó chịu. Cậu nói: “Tôi không cần.” “O?”

Nguyễn Nhất Nhất nhướng mày lên, ngoài sự ngạc nhiên, trong mắt cô còn có nét cười nhạo.0
Cậu nói xong câu ấy, cô gái ở phía đối diện hơi sửng sốt, sau đó nhìn cậu bằng ánh mắt thâm sâu. Cô không ăn nữa, chống mà nhìn cậu, hỏi như đang trêu ghẹo: “Chia tay? Không phải chứ? Vì sao lại chia tay? Anh không thích người ta à?”

Nghe vậy, Jack “xì” một tiếng, lau miệng rồi ngẩng đầu lên. Cậu nhìn đăm đăm vào Nguyễn Nhất Nhất, tiếp tục nói ra mấy chữ “Tôi bị cô ấy đi.”

Cậu nhấn mạnh vào cậu ấy.
Không, nói chính xác ra là đang khen Jack.

Nỗi lòng cậu rất phức tạp. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, nói từng chữ một: “Cô nói rất đúng.”

Không hiểu sao ánh nhìn của cậu lại khiến Nguyễn Nhất Nhất run lên. Cô cười gượng: “Anh nói thì cứ nói thôi, nhìn tôi bằng ánh mắt u oán như thể làm gì, cứ như thể tôi đá anh vậy.”