“Đồ mạnh miệng.” Thực ra vừa rồi cô làm thế cũng là đểc thăm dò anh ta, xem anh ta sẽ làm thế nào. Sự thật chứng minh, anh ta có thể khống chế bản thân, đồng thời tôn trọng cô.
Những Nguyễn Nahất Nhất không biết rằng, nếu cô bày ra dáng vẻ ấy trước mặt con người khác của cậu, e rằng cậu thiếu niên ấy sẽ chửi thề một tiếng, sau đó nhào thẳng tới... Năm phút sau, máy bay cất cánh rời khỏi tòa cao ốc, bay lên bầu trời đêm. Nhìn qua cửa sổ máy bay, một trong bốn trung tâm tài chính lớn trên thế giới lọt hết vào đáy mắt. Đây là lần đầu tiên Ôn Dục ngồi máy bay trực thăng, cả người ngồi thẳng tắp, bàn tay còn nằm lại.
Cậu và Nguyễn Nhất Nhất ngồi cạnh nhau ở phía sau, Nguyễn Nhất Nhất còn lười biếng vắt tréo chân, mắt nhìn thẳng về phía trước. Jack đứng ở đó, nghe lời nói của cô, trong lòng vô vàn cảm xúc.
Cậu không chỉ mạnh miệng thôi đâu. Nguyễn Nhất Nhất đi giày cao gót vòng quay cậu, khuôn mặt trở lại với dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng của một cô tiểu thư “Bây giờ tôi phải đi ăn cơm. Vừa đi vừa nói.” Ôn Dục nhìn chiếc máy bay trực thăng ấy: “...”
“Làm sao? Tôi thường đi máy bay, anh muốn xuống dưới lái xe à?” Nguyễn Nhất Nhất liếc nhìn cậu. Jack: “Coi như tôi chưa nói gì.” Có cần phải quá đáng thể không? Nụ cười của cô dần dần tắt ngấm, vẻ mặt lạnh lùng tột độ.
Rõ ràng thích cô, nhưng lại cố tỏ ra không thích, thậm chí là ghét cô. Sau đó, cậu lại thấy thang máy không chạy xuống dưới mà là lên tầng trên.
Đến khi cửa thang máy mở ra, hơi lạnh buổi tối ập tới. Dưới bầu trời đêm, cánh quạt quay phần phật, làm rung cả màng nhĩ. Một chiếc máy bay trực thăng từ từ hạ xuống sân đỗ máy bay trên tầng thượng. Lúc này, một bàn tay vỗ nhẹ vào mu bàn tay đang siết chặt của cậu, hai chữ dịu dàng vang lên: “Đừng sợ.”
Giây phút ấy, trái tim cậu như đập lỡ một nhịp. Cậu nhìn về phía cô, thầy cô khẽ quay đầu sang, dịu dàng cười với mình. Ôn Dục cứ thế nhìn cô. Không biết bao lâu sau, vẻ mặt của cậu hơi thay đổi, cánh môi mím lại. Cậu quay mặt đi, cọ mu bàn tay vào áo mình, như thể không thích cô chạm vào. Cô cất bước ra ngoài trước, Ôn Dục chậm rãi đuổi theo.
Lúc này đang là giờ cao điểm, đường cực kỳ tắc, nhất là khu vực ở trung tâm thành phố. Cứ đến bảy, tám giờ là ngoài đường lại đồng nghìn nghịt. Ôn Dục đi theo Nguyễn Nhất Nhất vào thang máy, nhắc nhở: “Hay là ăn ở gần đi, bây giờ đang tắc đường ghê lắm.” Dân công nghệ đều như thế sao?
Ha, đồ chết tiệt.