Nhỡ mà bị kiểm tra lúc đang lái xe thì cậu sẽ lộ mất.
Nhưng bây giờ chẳng còn cách nào 2cả, chỉ có thể đưa cô về trước thôi. Chẳng qua, có một vài chuyện, nếu suy nghĩ kỹ ra thì sẽ rất khó hiểu. Hiện giờ là7 buổi tối, sao bên cạnh cô tiểu thư nhà giàu như cô lại không có vệ sĩ cơ chứ?
Hiển nhiên, cô không lên tiếng thì nhữn7g người đó sẽ không rời đi.
Vì sao phải làm như thế? Nhà ở đây đa số đều là biệt thự rộng lớn, có giá trị ngất ngưởng. Thang máy thông tới tận phòng cô. Lúc Jack dìu cô vào nhà, cả người cô mềm nhũn, ngã hết vào người cậu.
Cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cậu, trong hơi thở chỉ toàn mùi rượu thơm ngát, phả vào cổ và má cậu, vừa tể vừa ngứa, không biết đã làm rối loạn tiếng lòng của ai.
Cậu vừa dìu cô vừa bật đèn lên. Ánh đèn chiếu sáng tất cả, cậu nhíu mày lại: “Cô ở đây một mình à?” Có người là biển sao sáng ngời, là gió đêm, là nhịp tim, khiến cậu mê muội, không ai có thể thay thế được.
***
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại ở khu dân cư trong trung tâm thành phố. May mà dọc con đường này không gặp phải cảnh sát. Cậu chỉ cảm thấy cô đẹp đến chói mắt.
“Cô cố tình đúng không?” Cậu nói. “Cố tình cái gì?” Cô quay đầu lại, nở nụ cười trong trạng thái mơ màng.
Cô sẽ không thừa nhận rằng tất cả đều là ý đồ của cô. Cô nhắm mắt, cười nói: “Không thì sao? Có người khác thì bất tiện lắm.” Bất tiện.
Sắc mặt của cậu là lạ.
Cậu đưa cô về phòng, hỏi: “Cô thường xuyên uống say rồi để đàn ông đưa cô về sao?” Lúc này trông cô không tỉnh táo, vậy nên cậu mới hỏi như vậy.
Ai ngờ, cô lại xì khẽ một tiếng, bật cười nói: “Anh đang nghiêm túc hả? Trong mắt anh tôi là người như thế sao?”
Jack lập tức ngậm miệng lại.
Không phải là được rồi.