Vốn cô tưởng rằng, Jack không có phản ứng gì với sự chủ động của cô đã là kh2ông biết điều lắm rồi, thậm chí còn cảm thấy anh ta chơi bài lạt mềm buộc chặt. Nhưng dần dà tiếp xúc nhiều hơn, cô phát hiện anh ta thật sự 7là hơi... không rành sự đời? Thế nhưng...
“Ông Ngô, mặt tôi.” Cậu mới nói đến đây, hai tên vệ sĩ kia đã thò tay vào trong áo vest, có vẻ định móc thứ gì đó ra.
Uy hiếp! Doanh nhân họ Ngô không ngăn cản, cứ thể nhìn về phía cậu.
Jack: “...” Cô cũng nhìn cậu, hình như muốn xem cậu sẽ đối mặt với chuyện này thế nào, đồng thời cũng muốn biết khuôn mặt đằng sau tấm mặt nạ của cậu. Cậu biết, cô rất muốn thấy.
Tối qua cô đã nhắc tới chuyện này rồi, còn định nhân cơ hội cậu không chú ý để tháo mặt nạ ra. Ai ngờ, sau khi cậu dứt lời, doanh nhân Singapore lại nhìn chằm chằm vào cậu. Ông ta đưa xì gà vào miệng, phun ra một làn khói rồi nói: “Tôi biết điều ấy, nhưng hiện giờ, tôi muốn biết khuôn mặt đằng sau tấm mặt nạ này của cậu hơn.”
Ông ta nói hết câu, vệ sĩ đứng hai bên xô pha tiến lên một bước, áp lực vô hình quanh quẩn đâu đây, khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt. Cậu chậm rãi rút tay ra khỏi chiếc máy tính. Thực sự là cậu cũng không ngờ là ông ta lại nói ra câu ấy. Nó không liên quan gì đến dự án, ngược lại còn liên quan rất nhiều đến cậu.
Cậu ngước mắt lên, nhìn thoáng qua Nguyễn Nhật Nhất, thấy cô đang bắt tréo hai chân vào nhau, bàn tay chống cằm, mái tóc dài buông xõa. Cậu lần lượt giảng giải về tất cả thí nghiệm, thiết bị, và thành quả của dự án cho ông ta.
Dường như mọi thứ đều rất thuận lợi, dù sao tỷ phú họ Ngô cũng hiểu biết khá nhiều. Đến cuối cùng, Jack hỏi: “Ông Ngô, dự án AR của chúng tôi sắp xong xuôi rồi. Trong tương lai, nó sẽ được ứng dụng rộng rãi, không chỉ sử dụng trong phạm vi đặt hàng cao cấp. Ông xem có còn vấn đề gì không?”