Nói xo2ng, cô nhìn lướt qua cửa, phun ra một chữ “Cút.” Giây phút ấy, cậu hiểu ra tất cả mọi chuyện.
Nguyễn Nhất Nhất nhướng mày, đôi mắt nóng rực dồn ép. Còn lý do giả vờ thì chỉ đơn giản là mượn rượu để che giấu chút mưu vặt của cô mà thôi.
Jack: “...” ***
Ngày hôm sau. Cô nói chuyện đầu ra đấy, giọng điệu bình tĩnh. Jack quay đầu lại, thấy cô dùng một tay chống cằm, mái tóc dài xõa trên vai, mặt mày chứa đựng đôi phần đùa cợt, hoàn toàn không còn vẻ mơ màng say rượu lúc trước nữa.
Hiển nhiên, tất cả đều là giả vờ. Một chiếc du thuyền lướt đi trên biển. Trời xanh sóng biếc, hải âu chao liệng trên nền trời.
Đây là một chiếc du thuyền lớn. Nó chậm rãi di chuyển trên mặt biển, trên boong tàu có một hàng vệ sĩ mặc đồ đen, đeo kính râm, canh giữ xung quanh du thuyền. Tưởng cô để mắt tới anh ta thật hả? Dám nói không thích cô hết lần này 7đến lần khác.
Jack: “...?” Phát hiện ra sự khác biệt ấy, trong lòng cậu cực kỳ chát chúa.
Cậu chỉ muốn mau chóng trưởng thành, để cho cô không còn cảm thấy cậu chỉ là một đứa em trai nữa... Vô tình thế hả? Nhưng đây chẳng phải là thái độ mà cậu muốn sao?
Cậu nhíu mày7: “Cô uống nhiều quá rồi, nghỉ ngơi sớm đi.” Dứt lời, cậu xoay người định đi. Đột nhiên, cậu nghe thấy một tiếng cười từ phía sa2u. Sau đó, giọng nói của cô cũng trở nên thâm sâu: “Uống nhiều? Anh thực sự nghĩ là tối nay tôi uống say sao?” Cô cười khẩy: “Ch0ị đây uống rượu từ lúc còn trong bụng mẹ cơ, trước giờ luôn ngàn chén không say. Lớn từng này rồi, tôi chưa bao giờ biết cái gì gọi là say.” Hai người bọn họ vừa được cấp dưới dẫn vào.
“Hai vị ngồi du thuyền tới đây, thật sự là vất vả rồi. Chẳng qua tôi cảm thấy đàm phán trên du thuyền sẽ đảm bảo bí mật hơn.” Doanh nhân Singapore Ngô Diệu Tông vừa cười vừa vỗ mông cô người mẫu nhỏ tuổi bên cạnh, nói: “Cưng đi trước đi, lát nữa anh sẽ tới tìm em.”