Chẳng phải anh ta nói mình rất xấu sao? Đúng1 ra tên họ Ngô này phải giật mình vì quá xấu mới phải, nhưng với thái độ này của ông ta thì hiển nhiên là không phải. “Ông Ngô,2 có vấn đề gì thì ông cứ việc nói ra là được. Cô Nguyễn cũng là một trong những người hợp tác trong dự án này, cô ấy cũng có th7ể cùng chúng ta...” Dưới tấm mặ0t nạ, khuôn mặt của Jack đanh lại, cánh môi khẽ mỉm. Một lát sau, cậu nhìn về phía Nguyễn Nhất Nhất. Nguyễn Nhất Nhất nhạy cảm nhíu mày, cảm thấy rất kỳ lạ. Gã họ Ngô này đang làm cái quái gì vậy?
Lúc này, điện thoại của cô đột nhiên rung lên. Thái2 độ của ông ta rất kiên quyết, một mình Jack ở lại là đủ rồi.
Nhưng vì sao ông ta lại muốn như thế? “Không không không, một mình cậu là đủ rồi.”
Jack còn chưa kịp nói hết câu thì người đàn ôn7g họ Ngô đã ngắt lời. Ông ta chống hai tay vào xô pha, đứng lên rồi tươi cười vỗ vai Jack, vẻ mặt hồng hào hớn hở. Cậu thật sự không biết, hay là cố tình giả vờ không biết đây? Thái độ của gã họ Ngô thay đổi một trăm tám mươi độ như thế, rõ ràng là có vấn đề mà? Thấy Jack không nói gì nữa, cô đột nhiên bực bội, nói với vẻ mặt vô cảm: “Jack, ông Ngô cần sự trợ giúp của anh, vậy thì anh giải quyết giúp ông ấy đi.”
Doanh nhân họ Ngô cười nói: “Cô Nguyễn, nếu có đói thì tôi có thể sai người dẫn cô đi lên ăn uống và nghỉ ngơi. Ở nơi này, cô muốn cái gì cũng được. Đây là địa bàn của tôi, cho dù làm gì cũng không một ai có thể ngăn cản được.” Cánh môi anh khẽ mấp máy: “Không sao, để tôi giải đáp những thắc mắc của ông Ngô trước đã.”
Nghe vậy, Nguyễn Nhất Nhất tròn mắt, có vẻ không ngờ là cậu lại từ chối. Cô cúi đầu nhìn lướt qua điện thoại. Đọc được tin nhắn điều tra mà cấp dưới gửi tới, sắc mặt cô lập tức thay đổi, đáy mắt như phủ một lớp băng.
Gã họ Ngô này... có sở thích ấy? Nhưng cũng không có gì là lạ, cô từng gặp nhiều chuyện như thế lắm rồi, nhưng đối tượng là Jack thì... “Jack, lúc nãy anh nói là đói bụng mà, chi bằng chúng ta lên ăn gì đó trước đi.” Cô kiếm cớ nói.
Cô vừa dứt lời, Jack ngẩng đầu lên, đáy mắt chợt lóe một tia sáng. Nhưng sau đó, không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt cậu lại tối đi. Ông ta đang dùng một góc độ khác để nói với cô rằng, nơi này nằm ngoài tầm kiểm soát của pháp luật.
Nguyễn Nhất Nhất khẽ gật đầu, chuẩn bị rời đi. Nguyễn Nhất Nhất hừ lạnh một tiếng trong lòng, yên tâm cái đầu anh!