Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 1045: Chương 1047



Cuối cùng, lúc rời khỏi đó, khắp người Nguyễn Nhất Nhất tỏa ra hơi lạnh thấu xương.

Rốt cuộc Giang Thành đã cho anh ta 1cái gì mà anh ta lại bất chấp tất cả chỉ vì đạt được mục đích như thế!

Tên Giang Thành chết tiệt! Nguyễn Nhất 2Nhất lên nhà hàng ở tầng trên ăn cơm. Ăn xong, cô đứng hứng gió biển trên boong tàu.

Lúc này, mặt biển không gió êm só7ng lặng như lúc tới. Những con sóng đánh liên tục vào mạn thuyền. Đứng ở đó, cô ngửi thấy rõ ràng mùi tanh của nước biển.
7
Mây đen ùn ùn kéo tới từ phía xa xa, dần dần phủ kín bầu trời.

Xem ra, mưa gió sắp tới rồi.
Nhưng có cần phải nghĩ nữa không? Ý của anh ta đã rõ ràng như thế rồi.

Jack biết gã họ Ngô là người như thế nào, nhưng vẫn chịu thỏa hiệp vì hợp đồng này?!

Nguyễn Nhất Nhất chỉ cảm thấy trong lòng mình có thứ gì đó chặn lại, khiến cô cực kỳ khó chịu. Cô thực sự không thể tin được rằng, Jack thừa biết đây là một cái hố lửa, nhưng lại vẫn nhảy xuống.
Nguyễn Nhất Nh2ất đứng ở đó, sắc mặt không khác gì bầu trời đen kịt ấy. Bây giờ chỉ còn vấn đề là có ký được hợp đồng hay không thôi. Chờ ở đ0ây thêm một phút là nỗi lòng cô lại càng sốt ruột hơn một phần.

Không biết bọn họ ở dưới đó thế nào rồi. Nếu gã họ Ngô muốn Jack làm chuyện gì thật thì sao?

Hiện tại cô bỗng thấy tò mò, để ký được hợp đồng, liệu Jack có đồng ý với mọi yêu cầu của đối phương hay không. Gió biển làm mái tóc dài của cô rối tung, khiến tầm mắt của cô rối bời. Cô mặc áo chùng, đi đi lại lại trên boong tàu. Cách đó không xa có hai tên vệ sĩ, cứ thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô.
Giang Thành vừa bắt máy đã bị mắng té tát một trận. Anh ta kiên nhẫn nghe cô nói xong, im lặng một lát rồi mới mở miệng, chậm rãi nói: “Cô Nguyễn, tôi có biết hay không đều không quan trọng, quan trọng là thằng nhóc đó biết.”

Anh ta vừa dứt lời, tiếng nói của Nguyễn Nhất Nhất im bặt đi.

Cô hơi sửng sốt, ngẫm nghĩ lời nói của Giang Thành.
Ai ngờ, Giang Thành im lặng một lát, sau đó mở miệng nói: “Có một chuyện, tôi không biết nên nói hay không...”

“Nói nhảm ít thôi, có gì mà không nói được hả!” Nguyễn Nhất gằn giọng nói.