Những câu nói củ1a cô lại làm cậu cứng họng, như có một hơi nghẹn trong lồng ngực, không lên được cũng không xuống được. Cái gì gọi là “kỹ thuật như một cậu em”? C2ô cảm thấy cậu còn nhỏ tuổi, hay là chế kỹ thuật của cậu kém?
Cô căn bản không biết Jack bao nhiêu tuổi, nghĩ kỹ lại thì hiển nhiên là chế7 cậu rồi. Cô đi về phía cậu, nào ngờ lại thấy cậu ném áo sơ mi về phía mình, lạnh nhạt nói: “Mặc vào!” Cậu liếc nhìn qua người cô, lông mày khẽ nhíu lại. Quần áo của cô ướt đẫm cả rồi, có thể nhìn thấy cả nội y màu tím bên trong. Nguyễn Nhất Nhất vô thức cúi đầu nhìn theo tầm mắt của cậu, lập tức hiểu ra cậu đang nghĩ gì.
Đáy lòng cô như dậy sóng.
Rõ ràng người đàn ông này nổi giận rồi, nhưng vẫn chú ý tới việc cô bị lộ hàng. Lúc trước cậu mặc chiếc áo jacket, nhưng lúc bơi trong biển đã bị cuốn đi đâu mất rồi, trên người cậu chỉ còn l0ại chiếc áo sơ mi trắng.
Lúc này, cậu cởi nốt chiếc áo duy nhất trên người ra.
Nguyễn Nhật Nhất nhìn xung quanh. Mặc dù không có ai, nhưng trời đã tối rồi, nhiệt độ cũng giảm xuống, vừa rồi Jack suýt thì vùi mình trong biển, bây giờ còn cởi áo làm gì! Anh ta đúng là...
Ôn Dục cởi trần đi đằng trước, Nguyễn Nhất Nhất nhìn chằm chằm vào cậu, khóe môi không khỏi cong lên.
Nhưng dần dần, cô bắt đầu chú ý tới tấm lưng trần của cậu... Nhìn bóng dáng dong dỏng ấy, đôi mắt cô lóe lên, lông mày nhíu lại. Sao vóc dáng này... lại quen thế nhỉ? Mặc dù đây không phải lần đầu tiên cô cảm nhận được điều này, nhưng lần nào cũng thấy là lạ, nhưng rồi lại không nói ra được rốt cuộc là lạ ở đâu.
Hai người bước đi trên cát sỏi. Nguyễn Nhất Nhất cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay mình. Trên đồng hồ của cô có lắp thiết bị định vị GPS, chắc hẳn lúc này đã có người chờ cô ở ven đường rồi.
Còn về Jack
Lúc đi tới ven đường, Jack muốn bắt taxi, nhưng thấy cậu như vậy, tài xế nào cũng đi băng qua, không ai thèm dừng lại.
Dưới ánh chiều tà, bóng dáng của cậu vô cùng thể lương.