Cậu đúng là được mở rộng tầm mắt. Trông cô 1xinh đẹp thuần khiết, khiến người ta phải tôn trọng, nhưng lúc này lại làm ra chuyện như thế. Lúc này, Nguyễn Nhất Nhất móc một bao thuốc lá nữ trong túi áo vest nữ ra, lấy ra hai điều rồi giơ ra. Thấy vậy, Jack h0ơi sửng sốt, chỉ lắc đầu chứ không nói gì.
Cậu không hút thuốc lá. Ngọn lửa nhảy nhót, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt cô, tăng thêm nét thần bí dụ hoặc trong đêm tối.
Cô cứ thế đối mặt với cậu, trong miệng còn ngậm điếu thuốc. Lúc này, cô nhìn thấy rõ đôi mắt dưới lớp mặt nạ nhe nanh, bình tĩnh, trong vắt, rồi lại rất trầm lắng. Cô cảm thấy kỳ lạ. Rất ít người có một ánh mắt chứa đựng nhiều thứ phức tạp như thế, cảm giác trưởng thành và đơn thuần kết hợp với nhau, xuất hiện ở cùng một người. Mặc dù con đường mà cậu đi khác với những thanh niên khác, nhưng không có nghĩa là cậu thích thứ này.
Hồi nhỏ ở nhà, người đàn ông kia luôn hút thuốc, khiến căn nhà chật chội ám toàn mùi thuốc lá, cậu rất ghét cái mùi ấy. Thấy vậy, Nguyễn Nhất Nhất rút tay về, đút một điều vào lại trong bao thuốc, còn một điều thì nhét vào miệng. Cô hạ kính xe xuống, chuẩn bị châm lửa, nhưng lục tìm mãi trong túi mà không thấy bật lửa đầu. Ngay sau đó, cô thấy cậu đưa chiếc bật lửa trong hộp chứa đồ ở giữa cho cô.
“Tạch” một tiếng, lửa bùng lên. Cậu không nói với chị gái mình như thế, chỉ kiếm một cái cớ khác, bởi vì mẹ biết chị ấy căm hận và ghét bố thế nào, không hề có chút tình cảm nào.
Nghe cậu nói vậy, trái tim của Nguyễn Nhất Nhất run lên, Đúng là...
Có một cảm giác nào đó2 rất mâu thuẫn, không thể miêu tả được. “Quay đi.” Cậu cương quyết nói. “Nếu tôi nói không thì sao?” Nguyễn Nhất Nhất nhướng mày lên, không thè7m che giấu sự suồng sã trong mắt mình. Cô lấy điếu thuốc xuống, kẹp giữa hai ngón tay, mỉm cười nhìn cậu: “Thú vị thật đấy, anh luôn khác với những người khác.”
Vừa nói, cô vừa quay đầu nhìn về phía trước. Cô như cười như không, rất khó để nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô.
Cậu đặt bật lửa về chỗ cũ, bình tĩnh nói: “Mấy chuyện như thế này, người khác nói gì cũng vô dụng, bản thân cô không muốn hút thì mới bỏ được.” Cũng như ông bố của cậu vậy. Ông ta vốn là kẻ thô bạo, bây giờ bị ung thư gan. Trước khi bị bệnh, chẳng có ngày nào mà ông ta không hút, sau khi bị bệnh, ông ta không hút nữa, bởi vì nếu hút thuốc trong quá trình điều trị thì sẽ đẩy nhanh tốc độ tử vong. Đúng thế, rất nhiều chuyện rõ ràng là hiểu đấy, nhưng người khác càng nói thì càng cảm thấy bực bội, trừ phi bản thân muốn làm thì sẽ tự giác thôi.