Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 1074: Chương 1076



Cô ngả người ra phía sau, khi mà cô cho rằng mình sắp sửa tiếp đất thì có người lại nhanh tay đỡ được cô.

Thời gian như dừng lại vào giây 1phút ấy.

Nguyễn Nhất Nhất thở hổn hển, lông mi run rẩy, cánh môi khẽ hé. Cô không ngốc, hôm nay tình cờ tới đây, cho dù cậu rất cứng miệng, nhưng cô biết là cậu vẫn chưa quên cố, vẫn còn thích cô.

Chỉ có điều, trong lòng cô biết rõ, cậu có thế nào thì cô cũng không thể tiến thêm bước nữa với cậu được.

Cậu là một sinh viên xuất sắc còn đang đi học, là cậu em trai còn nhỏ hơn cô mấy tuổi.
Ôn Dục lên tiếng, Nguyễn Nhất Nhất chững người lại. Cậu xoay người, cất bước đi tới, trầm giọng nói: “Không có điều gì muốn nói sao?”

Đầu ngón tay của Nguyễn Nhất Nhất run lên. Nghe thì có vẻ câu nói này rất bình thường, nhưng cô biết nó còn có một ẩn ý sâu xa hơn.

Có phải giữa hai người bọn họ không có gì để nói nữa không?
Ôn Dục cụp mắt xuống, ánh mắt dừng lại trên môi cô. Khi hai bờ môi mềm mại sắp chạm vào nhau, Nguyễn Nhất Nhất đột nhiên hoàn hồn lại, lập tức đẩy cậu ra. Cô quay mặt đi, hơi thở rối loạn, ánh mắt trốn tránh.

“Tôi đi trước đây.”

“Khoan đã.”
Ôn Dục đã kịp thời đỡ cô, một người ở trên, một người ở 2dưới. Cậu ôm vòng eo thon thả của cô, mái tóc đen mềm mại bay bay trên không trung, tỏa ra những tia sáng dịu nhẹ. Tình huống bất ngờ ấy khiến cả7 hai người đều sửng sốt, trong mắt bọn họ ánh lên hình ảnh của đối phương. Cậu cứ thể nhìn cô, không chớp mắt dù chỉ một cái. Nguyễn Nhất Nhất cũ7ng nhìn cậu, nhưng không biết có phải là vì giật mình hay không, trái tim cô đập rất nhanh, máu trong người cũng sôi lên, nhiệt độ tăng vùn vụt. 2

Bầu không khí hết sức yên tĩnh, cảm giác căng thẳng lúc trước cũng biến mất theo cú ngã này, thay vào đó là sự vi diệu sâu xa.

Kh0ông biết có phải ảo giác hay không, Nguyễn Nhất Nhất cảm thấy khuôn mặt càng lúc càng gần... Dần dần, khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của cậu, đan xen vào hơi thở của cô.
Dứt lời, cô cúi đầu chuẩn bị rời khỏi đó, những ánh mắt lại vô tình nhìn vào một góc thảm.

“Sao vậy?”