Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 1075: Tới quán bar



Nói cách khác, trong khoảng thời gian đánh mất chiếc hoa tai, cô không hề tiếp xúc với cậu.

Thể thì vì sao nó lại ở chỗ cậu?
<1br>Chẳng lẽ là cô nhớ nhầm rồi sao? Cô bước xuống cầu thang, gió đêm lạnh thấu xương ập tới, làm mái tóc cô rối tung. Cô quấn chặt áo khoác của mình, thẫn thờ rời khỏi đó.

Nhất định là có vấn đề ở đâu đó!
Bởi vì rất có thể Ôn Dục chính là...

Nguyễn Nhất Nhất nằm chặt bàn tay, bờ môi mím chặt, cô không thể nghĩ tiếp được nữa.
Bọn họ liên quan gì tới nhau?

Nguyễn Nhất Nhất vội vã rời đi, đầu óc rối bời.
“Không, không thể nào...” Bờ môi cô mấp máy, có vẻ rất khó tin. Nhưng nếu đúng là thể thật thì không khó để giải thích vì sao trên người Ôn Dục lại có vết thương, vì sao cậu lại có chiếc hoa tai của cô, thậm chí là cả việc cô tới nơi Jack từng sinh sống và gặp được cậu.

Lần đầu tiên Nguyễn Nhất Nhất có cảm giác khiếp sợ và suy sụp như thế, như thể cả thế giới đều biến mất, chỉ có một mình cô ngơ ngác đứng giữa một đống đổ nát, thậm chí cô không biết mình nên làm gì tiếp theo.
Nhưng hôm nay, nếu cái chuyện mà cô không dám nghĩ, không muốn suy đoán ấy trở thành sự thật, vậy thì mọi điểm đáng ngờ đều có lời giải đáp.

Ôn Dục có chiếc khuyên tai của cô, có thể giải thích rằng hai người họ quen biết nhau.
Không, không thể có chuyện nhỏ nhầm được. Sở dĩ cô dám khẳng định như thể là vì ngày cô làm m2ất cũng là ngày cô gặp Giang Thành và Jack.

Cô và Jack gặp nhau không nhiều, nhưng lần nào cũng để lại ấn tượng sâu sắc với cô. <7br>
Hôm ấy sau khi Jack đưa cô về, lúc tẩy trang trong khách sạn, cô mới phát hiện ra hoa tai bị mất.
Nguyễn Nhất Nhất nhìn dòng xe nhộn nhịp, nhưng ánh mắt lại mất tập trung. Xe cộ thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt cô, như những ảo ảnh di động. Sau tất cả, một bóng người hiện lên trước mắt.

Một người mặc quần áo đen đứng giữa guồng xe, đeo chiếc mặt nạ hình quỷ nhe nanh. Dáng người, môi và cằm của người đó dần dần hòa vào một người khác.
Nguyễn Nhất Nhất đi trên đường, dáng vẻ vội vàng, đến tận khi rời khỏi con hẻm dưới phòng trọ của Ôn Dục, cô mới rẽ vào một con đường khác, dựa vào vách tường thở hổn hển.

Ngay từ khi cô còn chưa nghĩ theo hướng đó, rất nhiều chuyện đã để lộ ra những điểm đáng ngờ rồi.
Rốt cuộc là cái gì đây? Jack... Ôn Dục...

Một thiên tài công nghệ đã chết, một 0sinh viên còn sống..
Giữa màn đêm tuyết rơi, trong lúc đầu óc mơ màng, cô đi trên đường, đột nhiên nhìn thấy một quán bar nhỏ ở gần trường.

Biển hiệu xanh đỏ đan xen, lấp lóe chói mắt, toát lên cảm giác choáng ngợp.