Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 1094: Chị, em thích một người rồi (2)



Chẳng lẽ chị cậu muốn hỏi người cậu thích là con gái hay... con trai?

Ôn Dục rất nghi hoặc, rốt cuộc chị gái cậu đkã trải qua chuyện gì, hoặc là cậu đã làm điều gì mà chị ấy lại có “ngộ nhận” như thể về mình?

đầu bên kia, nhìn thcấy dấu chấm hỏi này, Ôn Huyền thở phào một hơi. May quá, là do cô nghĩ nhiều quá thôi.

Không phải cô lo Ôna Dục thích con trai, dù sao chuyện yêu đương là chuyện tự do cá nhân. Thích một người sẽ không bị ràng buộc bởi giới tính, nhưng thích một cậu con trai tương tự như mình thì rất có thể sẽ có nhiều lý do hơn người bình thường.

Cô lo rằng nội tâm của cậu thiếu hụt ở đâu đó, nhưng may mắn thay tất cả chỉ là do cô tưởng tượng ra.
Bọn họ vốn là người thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau, chẳng thể dính dáng gì tới nhau được.

Nói xong, có vẻ cảm thấy lời cam đoan của mình vẫn chưa đủ, Ôn Huyền tiện tay gửi lì xì cho cậu, nói: [Cố lên, mạnh dạn theo đuổi nghe chưa! Nhận lì xì đi, ra ngoài với con gái nhà người ta thì đừng để người ta trả tiền, dân cô ấy đi chơi, đi ăn, đi xem phim gì đó. Bây giờ con gái toàn thích mấy cái đó, không đủ tiền thì nói với chị.]

Ôn Huyền tự nhận là mình rất sành sỏi trong chuyện này. Bây giờ theo đuổi con gái là phải lên kế hoạch nhiều lắm, chỉ có cô là mới đi xem phim với Đội trưởng Lục đúng một lần, mà còn là khi bộ phim quay ở Thanh Hải được công chiếu nữa.
Ôn Dục đang trên đường từ phòng thí nghiệm của trường về chỗ ở. Thấy lì xì mà chị gái gửi, cùng với lời nhắn của cô, cậu bất giác nhướng mày lên, biểu cảm trở nên là lạ.

Mười ngàn tệ, với một cô gái bình thường thì tuyệt đối là đủ, ăn cơm xem phim gì đó chẳng tốn bao nhiêu tiền, nhưng với cô ấy...

Ôn Dục không biết mình có nên nói với chị là lúc trước bạn gái cậu từng lái Lamborghini trị giá mấy chục triệu tệ đưa cậu đi học không.

Cậu nằm hờ bàn tay, đặt lên môi ho nhẹ một tiếng, đột nhiên cảm thấy mình cứ như “trai bao”.

Nhưng nhìn lì xì mà Ôn Huyền gửi, cậu ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn không ẩn nhận: [Cảm ơn chị chuyển tiền cho em, nhưng không cần đầu ạ. Tuần trước dự án của em giành giải thưởng, trường học có phát một khoản tiền thưởng cho em.]

Cậu từ chối nhận tiền, đồng thời gửi cho Ôn Huyền mười ngàn tệ, hào phóng nói: [Em gửi lì xì cho hai cháu.] Ôn Huyền: [?]

Lần này, đến lượt có kinh ngạc.