Ôn Dục tưởng tượng ra hình ảnh ấy: “...” Đó cũng là chỗ ở tạm thời của cô, bình thường phòng họp nằm ở tầng trung của khách0 sạn.
Thực ra không phải Ôn Dục không biết cô ở đâu, nhưng dù biết thì cậu cũng không thể tới gần được, nếu không thì đám vệ sĩ bên cạnh cô toàn là một lũ ăn hại mất. Thời gian mà Nguyễn Nhất Nhất hẹn gặp rất khéo, là ba giờ chiều. Lúc ấy cậu vẫn đang đi học, rõ ràng là cô cố tình chọn giờ đó, còn tới hay không là chuyện của cậu. Làm sao Ôn Dục có thể bỏ lỡ cơ hội ấy được? Bởi vì mới có tuyết rơi nên đến lúc tuyết tan khá lạnh. Mặc dù đang là buổi chiều, ánh nắng rực rỡ, nhưng vẫn có gió lạnh thấu xương. Một bóng người gầy gò đi tới cửa khách sạn. Nhân viên lập tức gật đầu chào hỏi, cậu gật đầu, cọ giày lên tấm thảm, nhìn bên trong một lượt. Bên phía Nguyễn Nhất Nhất có mấy người tới, một nhóm người mặc vest đen đứng sau lưng cô, bao gồm cả trợ lý và vệ sĩ.
Cô ngồi trên xô pha, mặc chiếc váy liền thân, bên ngoài khoác áo vest. Mái tóc dài buông xõa, cười nói dịu dàng, nhưng khí chất lại hờ hững xa cách, rất khó làm thân. Hai ngày sa7u, cuối cùng Ôn Dục cũng nhận được tin tức,
Giang Thành nói Nguyễn Nhất Nhất đồng ý gặp mặt, địa điểm là phòng họ2p trong một khách sạn bảy sao. Lúc đi về phía thang máy, cậu cúi đầu nói vào tai nghe: “Tôi tới rồi.”
Lúc này, trong phòng họp trên tầng ba mươi mấy của khách sạn. Lúc này, hai người đang trò chuyện với nhau. Nguyễn Nhất Nhất tiếp tục nói: “Chuyện là thế nào hả? Vì sao người nhà của Jack lại trả khoản tiền an ủi ấy lại? Mộ của Jack ở đâu, nếu anh ấy chết rồi thì ai sẽ tiếp tục dự án?”
Thực ra hai người đều biết rõ mọi chuyện, cô nói chuyện này chẳng qua là để nhắc nhở Giang Thành, đã diễn kịch thì phải diễn tròn vai.
Giang Thành cũng biết chứ, anh ta gật đầu: “Cô Nguyễn, cô cũng biết là doanh nhân Singapore ấy vẫn đang tìm Jack rồi đấy, như thể sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Vậy nên bây giờ tôi không dám để người nhà của cậu ấy lộ mặt, sợ tai họa ập xuống đầu bọn họ. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa chuyện của cậu ấy, ngoài ra...”