Nguyễn Nhất Nhất không thể hiệ1n cảm xúc ra mặt. Cô nhìn Ôn Dục, sau đó liếc nhìn người của mình, thản nhiên nói: “Các anh ra ngoài đi.”
Mấy người đứng sau lần lượt đi ra n2goài. Người trợ lý cuối cùng đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai người họ. “Cậu dám làm thế với tôi?” Bờ môi cô khẽ mở. Ôn Dục thá0o cặp kính đen xuống, khẽ “xì” một tiếng: “Có gì mà không dám.” Vừa nói, cậu vừa kề môi vào tai cô: “Tôi chỉ bóp cằm chị thôi, còn chị thì cướp mất sự trong sạch của tôi.”
“Cậu...”
Nghe vậy, sắc mặt Nguyễn Nhất Nhất thay đổi, lúc đó lúc trắng, bàn tay vô thức siết chặt lại, không biết là tức hay là thẹn. Sau khi mọi người đi cả rồi, chàng trai trông có vẻ “thành t7hật an phận” ấy lại không an phận như thế nữa. Cậu nhìn cô ngồi trên xô pha, cất bước đi về phía cô.
Nguyễn Nhất Nhất lẳng lặng nhìn cậu, ánh7 mắt cực kỳ bình tĩnh, như thể đang so xem ai vững lòng hơn. Đi tới chỗ cô, Ôn Dục chống một tay lên thành ghế xô pha bên cạnh cô, tay còn lại giữ lấ2y cằm cô.
Cô liếc nhìn xuống dưới, đến khi ngước mắt lên, cô tỏ ra không vui. Xét theo một góc độ nào đó, cô cảm thấy mình chẳng khác nào một kẻ ngốc nghếch, bị cậu lừa gạt chơi đùa.
Thậm chí đến khi Jack “qua đời”, cô còn rất đau lòng và tự trách. Cậu thì hay rồi, không chỉ bình an vô sự mà còn biến thành một người khác, một cậu em mà cô không thèm nhòm ngó tới.
Đúng là củ vả mặt đau điếng.
Đôi mắt của Ôn Dục co rụt lại, ánh mắt dần trở nên phức tạp. Câu hỏi: “Thật hả? Người chị thích là Jack chứ không phải tôi, đúng không?”
Cậu nói rất chậm, như thể mỗi một chữ đều vô cùng quan trọng với mình, bầu không khí xung quanh cũng trở nên căng thẳng ngột ngạt.