Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 1098: Đúng như ý muốn của chị, hai chúng ta không nợ nần gì nhau



Mấy chữ ấy quanh quẩn trên bờ môi mỏng của cậu, cánh môi lúc đóng lúc mở.

Nghe cậu nói vậy, Nguyễn Nhất Nhất không phản bác được. Cô nh1ìn bờ môi màu hồng nhạt gần ngay trước mắt, trong đầu hiện lên những hình ảnh triền miên của hai người họ lúc trước. Cô chớp mắt, cổ họng trượ2t một cái nhìn sang nơi khác: “Miệng là của cậu, cậu nói thế nào chẳng được.” Tiếng “chị” ấy như đang lên án, đồng thời ẩn chứa sự căm hận và âm u của cậu. Nguyễn Nhất Nhất nghe giọng nói ấy mà lạnh toát cả người. Cô có dự cảm chẳng lành, ưư muốn nói gì đó, nhưng bất chợt cảm thấy làn da sau lưng lạnh ngắt.

Hơi lạnh dán vào làn da của cô, Nguyễn Nhất Nhất nhắm mắt lại, siết chặt nắm đấm, không biết là giận dữ hay xấu hổ.
Cậu từ bỏ cô rồi.

Ba ngày sau, không cần biết Nguyễn Nhất Nhất có còn ở Bắc Kinh nữa hay không thì Ôn Dục cũng đã rời khỏi Bắc Kinh.
Bóng dáng dong dỏng rời đi, không hề quay đầu lại.

Cánh cửa lớn như một vách ngăn giữa hai thế giới, chỉ cần bước ra là sẽ không còn liên quan tới nhau nữa. Cô vẫn là một cô tiểu thư nhà giàu cao quý, cậu vẫn là một sinh viên nghèo không có gì nổi bật. Sau khi cậu đi, cả căn phòng trở nên yên tĩnh, đến mức có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của Nguyễn Nhất Nhất, tiếng kim giây trên đồng hồ treo tường, cùng với tiếng nước mắt rơi tí tách xuống tấm thảm.
Cánh tay cô bị giữ chặt lại, miệng thì bị bịt kín. Một nguồn lực từ phía sau kéo cô lại, đè lên trên xô pha.

Nguyễn Nhất Nhất ra sức giãy giụa, vành tai nóng lên. Giọng nói khàn khàn mang theo sự đè nén vang lên bên tai cô: “Vậy thì tận hưởng một lần thôi chưa đủ đâu chị.”
Thời gian chậm rãi trôi qua, muốn xóa nhòa đi tất cả, nhưng sao có thể làm được? Thực ra cô có thể phải người đi giết cậu, chỉ cần cô nói một câu.

Nhưng cô không làm thể.
Nói đến đây, cô dừng lại giây lát: “Tóm lại trong lòng t7ôi không nghĩ như thế.” Biểu cảm của cô rất thản nhiên, như thể cô thực sự không thích cậu, ngủ với cậu chỉ vì coi cậu thành một người khác. <7br>
Ảnh mắt của Ôn Dục sa sầm lại. Cậu nhìn cô vài giây, dường như muốn xác định xem lời cô nói có phải là thật hay không. Cuối cùng, cậu m2ở miệng, nói từng chữ một: “Suy cho cùng thì chị vẫn ngủ với tôi rồi, không định giải thích gì với tôi sao?”

“Chẳng phải cậu cũng tận 0hưởng rồi đấy thôi?” Cô hỏi ra một câu, con người màu xám đậm toát lên vẻ khiêu khích. “Hử? Em trai.”
Cả người cô cứng đờ lại.

Cậu đi vài bước rồi chợt dừng lại, quay lại ném chiếc áo khoác lên người cô, như đang thương hại một con thú đáng thương.
Nguyễn Nhất Nhất không phát hiện ra điều gì bất thường. Cô đứng lên định rời khỏi đó, nhưng lúc đi vòng qua cậu...

“A! Um...”
“Đúng như chị muốn, chúng ta không nợ nần gì nhau nữa.”

Câu nói ấy vô cùng lạnh nhạt, như thể người trước mặt không thể tác động tới tâm trạng của cậu được nữa, không thể khiến cậu thao thức trắng đêm, cũng không còn là người mà cậu yêu thương, thành kính vẽ từng nét bút trong đêm nữa.
***

Trong căn phòng họp rộng lớn chỉ còn một bóng người mảnh khảnh co lại trên thảm. Mái tóc dài của cô xõa tung, như nhuộm mực nước lên tấm thảm, trên hàng mi cong dài còn vương giọt nước long lanh.
Cô không biết sau này bọn họ sẽ như thế nào, liệu có giống hai đường thẳng song song, không bao giờ gặp nhau nữa không. Nhưng cô biết, những lời cậu vừa nói là thật.

Cậu không muốn dính dáng gì tới cô nữa.
Một chiếc áo khoác đen đắp trên người cô, chán nản, sa sút, đắm chìm, đau khổ. Vô số cảm xúc đan xen, kéo cô xuống vực thẳm đau đớn.

Cuối cùng cậu cũng mở miệng, nhưng lại là một câu nói vô cảm: “Lần trước là chị chơi chán, lần này đến lượt tôi.”
Cậu xin nghỉ học một tuần, tới vùng Tô Châu - Hàng Châu. “Cậu ơi, cậu ơi, bể.”

Cô bé Tiểu Thúy Hoa rất thông minh, tung tăng chạy tới, vươn tay ra để nam sinh trắng trẻo tuấn tú bể mình.