Ôn Dục hít một hơi thật sâu, lông mi rung rung: “Chị1 nói đúng, em đã đi nhầm đường, thích một người không thể đến với em được.” Ôn Huyền cảm thấy khôn7g thể tin được. Dù sao, không nói tới nhà họ Lục thì nhà họ Ôn cũng có cô đây rồi, tất nhiên là không thiếu tiền. Bản thân2 Ôn Dục là học sinh giỏi đứng đầu của một trường học thuộc top một top hai toàn quốc, cao một mét tám, cũng rất đẹp trai. 0Điều kiện như này mang đi đâu cũng không thể nói là kém, thậm chí còn ăn đứt vô số người cùng trang lứa.
Như thể mà còn bị từ chối? Ôn Huyền còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Cô vừa lái xe vừa liếc nhìn cậu: “Em nghiêm túc đấy hả? Vậy em nói cho chị biết, cô nàng đó tài giỏi ở điểm nào, sao em không xứng với cô ấy?” Đôi mắt Ôn Dục dần dần trầm xuống: “Có thể là cô ấy chê em nhỏ tuổi.”
Đương nhiên là cậu không thể nói quá nhiều về gia thế của Nguyễn Nhất Nhất, nếu không thì chẳng khác nào khai thẳng tên của cô ấy ra. Nghe vậy, Ôn Huyền lập tức mở to hai mắt: “Em thích người lớn tuổi hơn hả!?”
Ôn Dục khẽ mím môi dưới, không nói lời nào nữa, cũng coi như thừa nhận. Sự tò mò của cô đã được gợi lên.
Điều kiện của cậu tốt như vậy, sao lại không xứng cơ chứ! Đôi mắt cô đảo một vòng, do dự hỏi: “Có phải người em thích cảm thấy không xứng với em, cảm thấy, ừm... khoảng cách giữa hai người quá lớn không?”
Đáy mắt Ôn Dục hiện lên nét phức tạp. Con gái không bằng con trai, trong một số trường hợp thì đó thuộc về mối quan hệ bình thường, nhưng nếu con trai không bằng con gái... Cánh môi cậu giật giật: “Đúng là khoảng cách quá lớn, nhưng là em không xứng với cô ấy.”
“Cái gì?” Đù, lẽ nào thằng nhóc này bị “pua”(*) rồi!? (*) “Pua” là một thủ đoạn khống chế tình cảm, dùng việc chèn ép để phá hủy sự tự tin của bạn, đến cuối cùng điều khiển bạn, để bạn nghĩ rằng ngoài cô ta/anh ta ra thì sẽ chẳng có ai cần bạn, sau đó bạn sẽ tha hồ bị đùa giỡn khống chế.
Càng nghĩ, Ôn Huyền càng cảm thấy khả năng này rất cao. Cô hít sâu một hơi, vội vàng hỏi: “Bây giờ em nói nói rõ ràng ra cho chị, người kia lớn hơn em bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Đã làm gì em rồi?” Lúc này Ôn Dục hơi hối hận: “Chị, chuyện của em...” “Không được! Không thể: Chị hỏi em, em có thích cô đó thật không? Nếu em muốn thắng thì nhất định phải nghe chị, không thể để người ta nắm đằng chuôi được!”
Cô tuyệt đối không cho phép em trai mình bị người khác đùa bỡn.
Chẳng thà để cô chơi với cô nàng kia.