Nhìn dáng vẻ ấy củ1a cậu, Ôn Huyền không khỏi “xì” một tiếng.
Cô lắc đầu: “Đến mức ấy rồi mà cô ta vẫn không muốn xác nhận quan hệ với em sao?” Rấ2t hiển nhiên, Ôn Dục bị chơi một vố rồi. Có ai yêu đương nghiêm túc mà lại ngủ xong rồi phủi mông bỏ đi không? “Nói tên cô ta cho chị, 7cả tên công ty nữa.” Hay thật, dám đùa bỡn em trai cô, làm em trai cô mê muội đến mức mất hồn mất vía. Đúng là chẳng có định lự7c gì cả!
Nghe vậy, Ôn Dục mím chặt đôi môi, nhất quyết không chịu nói.
Ôn Huyền liếc nhìn cậu, gật đầu nói: “Được, khôn2g nói đúng không? Đến lúc này rồi mà em còn bao che cho cô ta, em giỏi đấy!” Đến lúc đó, cậu được chứng kiến sự xa hoa trụy lạc của thành phố lớn, gặp nhiều người đẹp như thế, chẳng lẽ còn ngốc nghếch không bứt ra được?
Kiểu này là học nhiều quá nên mới ủng não đây mà!
Nhưng dù có thể nào thì Ôn Huyền cũng không thể biết được rằng khả năng của em trai cô đã vượt xa khỏi sự tưởng tượng của cô. Ngoan ngoãn nghe lời, thành thật an phận gì đó đều là biểu hiện giả dối hết. Ôn Dục không muốn tới nơi đó không phải là vì cảm thấy xa lạ, mà là bởi vì cậu tới quá nhiều rồi, trong lòng cậu phản cảm với cái nơi ấy.
Trước kia cậu luôn gặp người của Giang Thành ở những nơi ấy mà.
Sau khi quyết định chuyện ấy, Ôn Huyền dẫn hai đứa trẻ tới chỗ đã hẹn với Lục Kiều để ăn cơm.
***
Ba ngày sau.