Vào đến bên trong,1 đôi mắt Ôn Huyên sáng lên. Cô vô thức nhìn về phía em trai mình, nghĩ rằng cậu sẽ choáng ngợp trước cảnh tượng này. Theo bản năng, Ôn Huyền nghĩ tới bố mẹ, ngọn lửa đang nhen nhóm trong lòng tắt ngấm.
Sau khi đặt mình vào vị trí của người khác, Ôn Huyền để trán, nói với Ôn Dục: “Ừm, chị và chị Linh có việc, không ở đây với em nữa. Em vào trong mà chơi, đừng quên trở về.” Những người khác cười cười nói nói, có người đã cầm chai rượu lên, lắc lư theo tiếng nhạc.
Chẳng mấy chốc, bầu không khí sôi động dần lên. Ôn Huyền ngồi bên cạnh Ôn Dục, rất bất đắc dĩ trước thái độ thờ ơ ấy của cậu. Chị Linh ngồi xích lại, kéo tay cô rồi nhỏ giọng thì thầm: “Nghĩ gì thế? Dẫn em trai tới chơi mà em cứ nhìn chằm chằm vậy? Để cậu ấy đi chơi đi chứ.” Đến khi cô đi khá xa và quay đầu lại, ngon, trên ghế không còn ai nữa. Thằng nhóc này chuồn nhanh thật.
Bên ngoài quán bar có một con hẻm dài. Con đường ở cửa quán bar thì ngợp trong ánh đèn, còn con hẻm ấy thì tối tăm mù mịt. Làn khói nhẹ trào ra từ môi. Cậu thiếu niên kẹp điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Bầu trời xanh thẫm, như mực nước bị đổ, chỉ có mấy ngôi sao ẩn hiện lấp lánh.
Thân hình cao ráo đứng dựa trong hẻm, cái lạnh khiến sắc mặt cậu trắng hơn, nhưng cậu không có ý định đi vào. Dứt lời, Ôn Huyền đứng lên, kéo chị Linh rời khỏi đó, không để ý tới Ôn Dục nữa.
Dù sao cậu cũng là người trưởng thành, còn là con trai nữa, ở đây thì xảy ra chuyện gì được? Có một số người sinh ra đã chán ghét những nơi ầm ĩ ấy. Trong đó rộng như thế, nhiều người như thế, nhưng chuyện duy nhất mà cậu có thể làm được là rúc trong góc uống rượu giải sầu.