Lúc này, ống khói của một căn phòng lớn đang bốc lên những làn khói. Khác với gió t2uyết bên ngoài, trong phòng có thể nói là nóng rực, mùi cơm chín bay khắp nơi. Nhóm người này không phải ai xa lạ, mà là một nhóm nhân viên khảo sát địa chất, trong đó còn có 0một giáo sư địa chất học, ngoài ra thì đa phần là nhân viên kỹ thuật đi theo để kiểm tra thiết bị, có người là dân bản địa, có người thì theo giáo sư từ Bắc Kinh tới.
Lúc này, có người nói: “Hai ngày nữa là giao thừa rồi, xem ra lần này chúng ta không kịp về rồi.” Một tuần gần đây có bão tuyết, không nên đi ra ngoài. Vì lý do an toàn, bọn họ tạm dừng công việc, ở lại đây chờ đợi. Nghe vậy, một người nói một cách bình tĩnh: “Không còn nhiều việc nữa, các anh có thể về đoàn tụ với gia đình, một mình tôi ở lại là được rồi.”
“Giáo sư Tiêu, làm thế sao mà được?! Sao chúng tôi có thể để anh ở lại đây một mình được chứ, anh cũng phải về ăn Tết với người nhà mà.” Anh nói như vậy, mọi người lập tức do dự.
Dù sao cũng là giao thừa, vợ con bọn họ đều đang chờ ở nhà, nhưng để Giáo sư ở lại đây một mình thì hơi... quá đáng. Một đội viên vội vàng lên tiếng.
Tiêu Diệc Hàng liếc nhìn đội viên vừa nói chuyện, đặt đũa xuống rồi thản nhiên nói: “Tôi nói các anh đi được là đi được. Tôi chưa kết hôn, chưa có con cái, không có vấn đề gì hết, vốn lượng công việc còn lại cũng không nhiều.” Một nhóm người quây quần quanh một cái 7nồi sắt, bên trong là món gà hầm nấm mới ra lò, bánh bột ngô dính quanh thành nồi. Một người đàn ông lấy một cái lên, chấm vào7 canh trong lúc ăn cơm, hương thơm lan khắp khoang miệng.
Trên mặt bàn gỗ bày mấy đĩa đồ ăn nhẹ như rau trộn khoai tây2, dưa chuột trộn tỏi. Nghe vậy, Tiêu Diệc Hàng chỉ cười nhạt một tiếng, tiễn bọn họ về. Thực ra, đời người có rất nhiều sự lựa chọn, không nhất thiết phải tuân theo cái mà đa số mọi người gọi là “bình thường” để sống cả đời.
Bất kể là một cuộc sống như thế nào, chỉ cần đó là điều mình muốn, thế là đủ rồi.