Lúc này, ngoài căn nhà mà Tiêu Diệc Hàng ở bỗng vang lên tiếng động, còn có tiếng người nói chuyện. Đó là cảm giác khi có người quan tâm ghi nhớ, nhưng anh lại không biết phải đối mặt với sự thân thiện ấy như thế nào.
Từ nhỏ, bố mẹ anh đã ly hôn, không ai quan tâm tới anh, đã quen với việc một thân một mình rồi, đến tận khi gặp một... tên ngốc bám người. Những bông tuyết nhỏ nhoi phất phơ trong hoàng hôn, một chiếc xe việt dã màu xanh lục dừng lại trên con đường nhỏ cách đó không xa.
Hai người bước xuống xe, sau đó, cửa xe phía sau lại mở ra. Một người mặc áo khoác màu xanh, đội mũ Trapper xuất hiện. “Đúng đấy! Giáo sư Tiêu, anh tới chỗ chúng tôi đi, vùng Đông Bắc chúng tôi không thể bạc đãi anh được. Đi nào, tới nhà bí thư đón năm mới đi.”
Người dân trong trận cũng nhiệt tình nói. Chẳng mấy chốc, có người bưcớc vào sân gõ cửa.
“Giáo sư Tiêu, Giáo sư Tiêu!” Tiêu Diệc Hàng khoác chiếc áo phao đen chùng đến đầu gối, vừa mở cửa đã nhìn thấy cán bộ củaa thị trấn và người dân lái xe máy tới. Lúc xuống xe, bọn họ cầm thịt gà thịt vịt, trứng và hoa quả tới, Tiêu Diệc Hàng nhìn mà hoa cả mắt. “Ôi, Giáo sư Tiêu, năm mới mà vất vả cho anh quá! Anh mau cất mấy thứ này đi, với cả chúng tôi muốn mời anh tới nhà tôi đón giao thừa, đón năm mới là phải nhộn nhịp mới vui!” Cán bộ địa phương cười nói. Vừa xuống xe là anh lập tức rùng mình một cái, xoa xoa hai bàn tay thon dài trắng nõn của mình, giơ lên môi hà hơi sưởi ấm.
Đối với anh, cái nơi này thật sự quá lạnh. Nhìn cánh rừng bạt ngàn trên núi, anh lại cảm nhận được sự nhỏ bé của mình, đồng thời cũng rất rung động trước khung cảnh bao la hùng vĩ ấy.
Đây là phong cảnh mà ở những thành phố sầm uất như Bắc Kinh hay Thượng Hải không bao giờ thấy được. May mà anh đã chuẩn bị rất nhiều cho chuyến đi này, ví dụ như quần áo của dân bản địa, có khả năng giữ ẩm tuyệt đối.