Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 1108: Yêu và tự do, anh ấy, cùng sự dịu dàng



Chỉ liếc nhìn một cái là Tiêu Diệc Hàng không thể dời mắt được nữa.

Thân hình đang bị kéo đi cứng đờ lại, ngơ ngác nhìn ng1ười kia mở hàng rào trong sân và đi vào, trên môi mang theo nụ cười.

Là Hoắc Khải. Anh đang nằm mơ sao?

Ở2 cái nơi ngập trong biển tuyết, còn là vùng Lâm Hải Tuyết Nguyên xa xôi, gió rét rít gào, Hoắc Khải xuất hiện.

Chẳng phải7 Hoắc Khải... mù đường sao? Rốt cuộc cậu ấy đã tìm tới đây bằng cách nào? Bộ đầu luôn rất tỉnh táo của Tiêu Diệc Hàng như ù hết c7ả đi, rồi như mớ bòng bong.
Tiêu Diệc Hàng nghe vậy: “...”

Hoắc Khải nở nụ cười lịch sự: “Bí thư khách sáo rồi, tôi đầu tư vào ngành du lịch ở đây cũng đâu có lỗ, chúng ta cùng gặt hái thành công thôi mà.”

Bí cười tít cả mắt, nói: “Đi thôi, hai anh tới nhà chúng tôi ăn Tết luôn đi, vợ tôi chuẩn bị nhiều thức ăn lắm. Đồng người mới náo nhiệt.”
Thể là cả hai đều bị lôi đi, ai biết thì hiểu là dẫn bọn họ đi ăn cơm tất niên, nhưng không biết thì còn tưởng là bị bắt nữa.

Trước khi lên xe, dưới bầu trời sẩm tối xám xịt, ai đó véo vào tay Hoắc Khải.

Anh nhìn sang, thấy ai kia nhìn mình chằm chằm: “Sao em lại tới đây?”
Hoắc Khải cười nói: “Sao hả, chỉ một mình anh được tới đây, còn bản thiếu gia thì không ạ? Em muốn tới Yabuli trượt tuyết, sau đó chơi lái xe máy tuyết, nghe nói là kích thích lắm.”

Nghe vậy, Tiêu Diệc Hàng hừ một tiếng, ai mà tin được cơ chứ. Thấy vẻ mặt của anh ấy nghiêm túc như thế, Hoắc Khải không cợt nhả nữa, nhỏ giọng nói: “Tiêu Diệc Hàng, có người nhớ anh, chỉ không nói ra thôi, mong là anh biết.

Vừa dứt lời, trái tim Tiêu Diệc Hàng run lên. Anh khẽ mím môi, không ai biết anh đang nghĩ gì.
“Bí thư, bí thư, tôi đón được bạn của Giáo sư Tiêu tới đây rồi.”

Một người dẫn Hoắc K2hải tới lên tiếng.

Bí thư quay đầu nhìn Hoắc Khải, càng thêm nhiệt tình hơn, nắm tay anh nói: “Chào đồng chí, chắc anh là0 anh Hoắc nhỉ? Cảm ơn anh đã đầu tư một triệu cho dự án du lịch ở địa phương chúng tôi.”
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Lâm Hải trắng xóa một mảng, tuyết đọng đầy trên cây, nhưng vành tai trắng nõn của anh lại hơi ửng đỏ.

Đời này của anh rất giản đơn, không có chí lớn gì cả. Thứ anh muốn, chỉ có yêu và tự do, anh ấy, cùng sự dịu dàng.

***
Bắc Kinh.

Buổi tối, Trình Đông Nguyên từ siêu thị về. Lúc đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi ở đầu đường, anh định vào mua điếu thuốc.