Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 362: Về nhà anh



Anh mở cửa xe ra, cẩn thận đặt cô nhóc say bí tỉ này vào, sau đó mới vòng qua mui xe và lên ghế lái.

Nhưng đúng lúc anh vừ1a lên xe thì chuông điện thoại vang lên.

Anh khởi động xe. Nhìn cô nhóc đang nằm co rúm ở đằng sau, anh lẳng lặng bật điề2u hòa lên, sau đó mới bắt máy. Sau khi tắt máy, Thẩm Mộc mới gạt cần lái và giẫm chân ga.

Chiếc xe rời khỏi khu vực đỗ xe, nhanh chóng hòa vào cột sáng dưới bầu trời đêm.

Xe của anh hướng về phía trung tâm thành phố. Ở Bắc Kinh, anh có một căn hộ sang trọng khá đắt đỏ, bình thường chỉ sống một mình.
Nhìn ngã tư đường phía trước, Thẩm Mộc định rẽ vào một khách sạn gần đó.

Nhưng lúc này, tiếng kêu khe khẽ, khó chịu từ phía sau lại truyền tới.

Thẩm Mộc giơ cánh tay bị thương lên, chỉnh lại góc độ của gương chiếu hậu để nhìn phía đằng sau.
ở đầu bên kia, giọng nói trầm thấp của Lục Kiêu vang lên.

Hiện tại, anh cần mọi thông tin từ miệng tên đó, để biết được ai đã sai hắn chuyển năm trăm ngàn cho em gái của gã đàn ông họ Ngô kia.

Cơ bản thì người đã trả tiền cho gã đàn ông họ Ngô đó chính là kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này.
Lúc tới Lục Kiều có m7ang theo còng tay. Sau khi xác định rõ mục tiêu, bọn họ đã lập tức hành động. Chắc hẳn hiện tại tên đó đã bị đưa tới một cái nhà 2kho rồi.

Đó là nơi mà Thẩm Mộc chuẩn bị cho Lục Kiêu. Dù sao anh cũng là người làm ăn, chẳng hiểu gì kho chứa hàng. Anh b0èn tìm một chỗ để Lục Kiều giải quyết mấy vấn đề đó.

“Thằng đó kín miệng lắm, không cho hắn nếm mùi là hắn sẽ không nói ra đâu. Một mình tôi là đủ rồi, cậu về trước đi, nhiều người dễ bị chú ý tới.”
Nghe anh nói vậy, Thẩm Mộc mới yên tâm: “Được, có chuyện gì thì cậu cứ báo cho tôi. Tôi sẽ tới ngay.”

Tuy rằng bây giờ anh đã bỏ nghề làm lính, đi theo con đường kinh doanh, nhưng dù sao cũng là người từng trải qua sự đào tạo nghiêm khắc của trường quân đội, trong anh vẫn tồn tại tư tưởng chính nghĩa.

Huống chi hiện tại anh còn đang giúp đỡ thằng bạn chỉ cốt của mình.
Nhưng vừa nhìn anh liền lập tức thộn mặt ra.

Cô gái đằng sau đang giãy giụa giặt quần áo của mình ra, gò má ửng đỏ, hình như còn không biết mình đang làm gì.

Xương quai xanh cùng với đường cong ẩn hiện trước mắt.

Nhìn thấy cảnh ấy, đôi mắt của Thẩm Mộc co rụt lại.

Vốn anh định rẽ vào khách sạn, nhưng lại đã bỏ lỡ cơ hội để chuyển hướng, chỉ có thể lái thẳng về phía trước.