Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 390: Hắn ta hại vị hôn thê



Thẩm Mộc đưa một xấp tư liệu cho anh: “Tôi biết cậu không muốn tôi nhúng tay vào, nhưng tôi cảm thấy sự lo lắng của cậu hơi thừa. Tôi quen 1biết nhiều trong giới kinh doanh ở Bắc Kinh, có nhiều cách thăm dò

thông tin, cũng sẽ không bị phát hiện ra đâu.”

Lời anh 2ấy nói là sự thật, vả lại hai người là anh em của nhau, nói những cái khác thì xa lạ quá. Quả thực, Lục Kiều cũng không phải kẻ dễ chọc, vừa có dũng vừa có mưu.

Lúc trước anh tốt nghiệp từ trường đại học quân sự hàng đầu trong cả nước, vốn có thể phấn đấu thành quan chức, nhưng anh lại vào bộ đội đặc chủng.

Nhưng nỗi lo duy nhất của anh ấy là... những phẩm chất tồn tại trong con người Lục Kiêu.
Nói đến đây, Thẩm Mộc “ha” một tiếng: “Nói thật, tên đó cũng đáng gờm đó, là loại người tàn nhẫn độc ác. N0ghe nói hắn làm giàu dựa vào bạn gái. Hắn vào công ty với danh nghĩa là vị hôn phu của bạn gái, hại chết bố

vợ tương lai, khiến bạn gái phát điên. Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, hắn đã nuốt chửng cả cái công ty trị giá hàng trăm triệu ấy.

Từ đó về sau, thủ đoạn của hắn càng tàn nhẫn hơn. Năm ngoái hắn muốn giành một mảnh đất, nhưng đối thủ đấu thầu có ưu thế lớn hơn. Thế là hắn đã dàn dựng một vụ tai nạn ngoài ý muốn, thuận lợi giành được
mảnh đất ấy. Hơn phân nửa đối thủ của hắn đều bị hắn lấy nửa cái mạng.”

Nói đến đây, Thẩm Mộc bất chợt nhận thấy ánh nhìn chằm chằm của Lục Kiêu. Anh ấy sực hiểu ra điều gì đó, cười gượng nói: “Hơn phân nửa mà thôi, tên đó tuổi gì mà đòi thắng cậu. Nhưng cậu đối địch với hắn thì

đúng là kỳ phùng địch thủ, trời sụp đất nứt đấy.”
Lục Kiêu không nói nhiều. Anh cầm lấy tư7 liệu mở ra xem. Trong đó là thông tin về Lý Đình Trạch, từ thông tin cá nhân cho tới phương diện làm ăn, tất cả đều đầy đủ.

Nhưng7 mảng làm ăn kinh doanh của hắn ta hoàn toàn có thể phơi bày ra ánh sáng, không có gì mờ ám cả.

“Tôi không ngờ đó lại là kẻ chủ mư2u mà cậu muốn tìm đấy.”
Nghe thấy hai chữ ấy, Thẩm Mộc giơ tay day trán, cạn lời hỏi: “Em cậu có nhà không?”

Lục Kiều nhìn về phía hành lang, một bóng người đang đi về phía sảnh chính, đó chính là Ôn Huyền.

Trong mắt đại Đội trưởng Lục chỉ có vợ mình, anh nói: “Không biết.”

Trong lúc Thẩm Mộc nghĩ xem có nên đi vào hay không thì có mấy bóng người xuất hiện ở đầu ngõ.

Bà Lục vừa cùng hội chị em đi mua thức ăn về. Thấy Lục Kiêu và Thẩm Mộc đứng ở cổng, bà ấy lập tức tươi cười: “Ôi, Tiểu Thẩm tới à, mau vào đi! Hôm nay bác mua nhiều thức ăn lắm. Cháu nói đi, muốn ăn gì để bác