Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 440: Đội trưởng lục suýt nổi cơn ghen



Ánh sáng buổi trưa ngày một chói chang, chiều vào bóng người trên giường bệnh, tỏa ra một vầng sáng dịu nhẹ màu vàng.

Hoắc Khải n1hìn khuôn mặt lạnh nhạt hờ hững của anh ta, không chớp mắt cái nào, hai người cứ thể nhìn nhau.

Có một khoảnh khắc nọ, Hoắc Khải2 cảm thấy cả người nhẹ tênh, nhưng rơi xuống vực thẳm, trái tim lỡ một nhịp. Hai người vừa đi đăng ký kết hôn xong, Ôn Huyền đang ngập tràn niềm hạnh phúc ngọt ngào, cả người ẩm hẳn lên, trong sắc mặt cũng tốt hơn trước nhiều.

Quả nhiên, tâm trạng có thể ảnh hưởng rất nhiều đến con người ta.

“Chồng à, bác sĩ có nói bao giờ em được xuất viện không?”
Cảm xúc trong anh ấy rối bời, cảm thấy mình bị bắt nạt, ấm ức không thôi.

Cùng lúc đó, ở bên dưới, một chiếc xe con lái vào bệnh viện.

Một lát sau, Lục Kiêu bề Ôn Huyền bước ra từ trong thang máy.
Nào ngờ sau khi dứt lời, Tiêu Diệc Hàng nhìn anh ấy thật sâu, bàn tay cọ mạnh hai cái vào chiếc cằm trắng trẻo của anh ấy.

Hoắc Khải đau kêu ra tiếng.

Lúc này, người đàn ông trên giường mới rút tay về. Anh ta nhìn sang nơi khác, hờ hững nói một câu: “Tôi chỉ nói là cậu không được động tay động chân thôi.”
Ôn Huyền nhíu mày lại.

Cô nghe thấy một giọng nói rất quen, hình như là...

Không biết nghĩ tới điều gì, Ôn Huyền mở to đôi mắt.
Nghe vậy, Ôn Huyền yên tâm hơn. Cho dù thế nào, chỉ cần có anh ở bên cô là đủ rồi.

Khi gần tới cửa phòng bệnh, bọn họ đột nhiên nghe thấy tiếng cãi cọ trong phòng.

Hů?
Ôn Huyền nói ngọt như mía, tiếng “chồng à” nũng nịu ấy khiến Lục Kiêu nóng cả người.

Mí mắt anh giật giật, họ mấy tiếng rồi mới nói: “Đừng vội, phải vài ngày đấy. Yên tâm đi, anh sẽ ở đây với em.”

Trong tình huống hiện tại, anh không yên tâm để có một mình.
Giáo, giáo sư định làm gì thế?

Tiêu Diệc Hàng vẫn nhìn Hoắc Khải, chỉ có điều rất khó để đoán ra tâm2 tư trong mắt anh ta.

Hoắc Khải không hiểu, nhưng hai tại đã đỏ ửng, ấp úng nói: “Làm... làm gì đấy? Chẳng phải anh nói là không0 được tùy tiện động tay động chân sao...”
Hoắc Khải!

Tiêu đời rồi! Sao cô lại quên bẵng anh ấy đi thế này?

Trước khi đi, cô đã gửi địa chỉ của mình cho anh ấy rồi,

thể anh ấy còn đang sốt ruột nữa.

Cô lén nhìn Lục Kiêu một cái, quả nhiên thấy Đội trưởng Lục đang nhíu mày.

Ôn Huyền không khỏi lúng túng.

Bọn họ vẫn tiếp tục đi tới cửa. Nhưng mới tới nơi thì lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng và có vẻ rất khó chịu của một người đàn ông.