Cuối cùng cô cũng về rồi!
Ôn Huyền vẫn đang được Lục Kiêu bế. Thấy anh ấy xôngk lên, cô họ một tiếng, nháy mắt liên tục với anh ấy, sau đó cười gượng nói: “Không ngờ anh và Giáo sư lại có quan hệ tốt như thếc. Em còn nghi giáo sư Rõ ràng là anh tới tìm cô mà, sao cô lại nói ra câu ấy?
Thấy cô liên tục nháy mắt ra hiệu với mình, Hoắc Khải mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Đội trưởng Lục với thân thể rắn chắc, mạnh mẽ, cao hơn mình nửa cái đầu.
Tự nhiên Hoắc Khải rùng mình, yết hầu trên cái cổ trắng nõn trượt một cái. Đột nhiên, Lục Kiêu đứng thẳng người lên, nhìn chằm chằm vào Hoắc Khải. Mặc dù anh không nói gì, nhưng vô hình trung lại lộ ra sự uy nghiêm và khí thể mạnh mẽ.
Hơi thở của Hoắc Khải khựng lại, câu nói đã ra đến miệng rồi nhưng lại bị sửa thành: “Huyền, Huyền Huyền đã nói rồi mà, giáo sư bị bệnh phải mổ, không có ai chăm sóc. Tôi, tôi tới để thăm anh ấy.”
Hoắc Khải nói dối không chớp mắt, cảm giác cứ như thật. Vừa rồi Ôn Huyền lén lút làm động tác ấy, tưởng có thể qua mắt anh được sao?
Tự nhiên Hoắc Khải lại cảm thấy tủi thân. Rõ ràng anh tới là để tìm Ôn Huyền mà, sao lại không được nói thẳng ra cơ chứ!
Anh mấp máy bờ môi, nói: “Tôi tới tìm Huyền.” Đội trưởng Lục nhìn anh ấy, nói ra hai chữ với vẻ mặt vô cảm: “Tránh ra.”
Đối mặt với tình địch, đừng mong anh có thái độ tốt đẹp gì. Cấp trên đã nói, gặp kẻ địch là phải giải quyết nhanh gọn nhất có thể.
Còn gặp tình địch... không đạp bay kẻ đó đã là nể mặt rồi. Tiêu bị bệnh nằm viện mà không có ai chăm sóc nữa, may mà anh tới trông nom anh ấy, đúng là trọng atình trọng nghĩa.”
Câu nói ấy khiến bước chân của Hoắc Khải đứng khựng lại.
“???” Tiêu Diệc Hàng cách một tấm rèm ở bên cạnh: “...”
Nghe vậy, Lục Kiêu mới dời mắt đi.
Anh mím môi, không nói gì nữa.
Không phải anh không cho phép Ôn Huyền có bạn khác giới, nếu có thì anh cũng sẽ tôn trọng những người đó.
Nhưng Hoắc Khải là người theo đuổi cô, vậy thì không được, trừ khi một ngày nào đó Hoắc Khải tìm được một nửa khác. Làm thế cũng là vì tốt cho cậu ta!