Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 442: Hôn cũng hôn rồi, hiện tại đã là gì



Lúc này, phát hiện ra hành động của Hoắc Khải, ngón tay đang lật sách của anh ta hơi khựng lại, sau đó nhìn sang Hoắc Khải.

Hoắc Khải ngửa đầ1u uống nước, cần cổ trắng nõn thon dài. Chất lỏng chảy xuống, làm yết hầu chuyển động. Buổi tối, Lục Kiêu gọi điện thoại cho bố mẹ nói là bọn họ ở bên ngoài chứ không về.

Người nhà không nghĩ nhiều, chỉ cần đổi trẻ thích là được.
Tiêu Diệc Hàng thản nhiên nói ra mấy chữ “Cậu vừa uống 2bằng cốc của tôi.”

Hoắc Khải hơi sửng sốt rồi mới hiểu ra, trước giờ anh không để ý nhiều như thế.
Chỉ đi đăng ký kết hôn mà xảy ra nhiều chuyện như thế. Bị tai nạn, nhập viện, biết mình thể chất yếu đuối, khó có thể thụ thai được, nhưng Lục Kiêu lại bá đạo đưa đi đăng ký.

Cũng may, quanh đi quẩn lại, cuối cùng bệnh nhân vẫn đăng ký kết hôn thành công.
Câu nói ấy khiến vị giáo sư địa chất học lạnh lùng nghiêm túc, có IQ cao ấy cứng đờ cả người. Dường như không thể nhịn nổi, anh ta xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, bờ môi mím chặt.

Hoắc Khải không nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, nhưng lại thấy tại anh ta đỏ lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Nhưng nghĩ lại thì Tiêu Diệc Hàng0 là một người thích sạch sẽ, anh ấy cười gượng, nói một câu mà không dùng não: “Hôn cũng hôn rồi, uống nước thì có là gì.”

Tiêu Diệc Hàng nghe vậy: “...”
Sau khi uống một hơi dài, trên môi Hoắc Khải vẫn còn vương nước7. Anh ấy giơ tay lên lau, nhưng vừa bỏ cái cốc ra thì lại nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông trên giường.

“Sao, sao thế?”
Đường cong từ cằm đến tai liền mạch sắc nét, dưới ánh2 sáng ban ngày, gân xanh bên tai hơi gồng lên.

Tiêu Diệc Hàng: “...”
Lục Kiêu muốn nói chuyện Ôn Huyền nằm viện cho bố mẹ mình, nhưng Ôn Huyền cảm thấy không có chuyện gì to tát thì không cần nói với bọn họ, kẻo bọn họ lại lo lắng.

Đã thể bọn họ còn tưởng cô mang thai. Nếu biết cô không hề mang thai thì họ sẽ tiếc nuối lắm.
Đến tối, Hoắc Khải do dự mãi, cuối cùng vẫn nói mấy câu với cô. Anh ấy hỏi thăm vài câu ngay trước mặt Lục Kiêu rồi ra về.

Ôn Huyền không biết giữa anh ấy và Giáo sư Tiêu có gì với nhau, chỉ nghĩ là bọn họ quen biết và làm bạn lúc ở Thanh Hải.

Nửa đêm yên tĩnh, Ôn Huyền dựa vào lòng Lục Kiêu, lại còn có mấy cái. Hai người nằm sát bên nhau trên chiếc giường đơn.