Ôn Huyền tựa vào lòng Lục Kiêu, không hiểu sao lại cảm thấy khó ngủ.
Không chỉ là bởi2 vì tâm trạng kích động khi đã đi đăng ký kết hôn, mà còn vì hôm nay, trên đường từ Cục Dân chính về, gia đình cô đã gửi ti7n nhắn cho cô. Người gửi chính là mẹ của Ôn Huyền.
Mẹ cô nói đã đọc được tin tức trên Weibo, biết cô sắp kế7t hôn. Bà ấy rất vui, chúc cô được hạnh phúc, nhưng cũng hy vọng được gặp con rể của mình.
Thời điểm nhận được tin 2nhắn, trong lòng Ôn Huyền đan xen vô vàn cảm xúc. Đồng thời, còn một chuyện nữa khiến cô thấy khó chịu.
Mẹ cô nói giá nhà tăng cao, càng ngày càng khó mua, hỏi cô có thể mua một căn nhà cho em trai, để sau này nó cưới vợ được không.
Khi thấy mẹ nhắn tin mừng hạnh phúc của mình, trong lòng cô con dâng lên cảm giác ấm áp. Nhưng sau khi bà ấy nói câu đó, cô lặng người mất mấy giây, sau đó tắt máy, không trả lời lại.
Trong thâm tâm trào ra sự bị thương, khiến cô muốn bật cười.
Không nói tới chuyện đứa em trai chưa trưởng thành nghĩ thế nào, vì sao sau bao năm như vậy, tư tưởng của bọn họ... vẫn không thay đổi gì cả? Bọn họ sinh con trai, tháng nào cô cũng gửi tiền nuôi, dựa vào đầu còn há miệng bảo cô mua nhà cho nó?
Nếu bọn họ cảm thấy con trai giỏi hơn con gái, vậy vì sao một đứa con gái như cô lại có thể tự kiếm tiền mua nhà, còn con trai của bọn họ lại không thể?
Ý nghĩa của việc sinh con trai là gì?
Chỉ để nối dõi tông đường thôi à?
Con trai tài cán, giỏi giang, vậy thì tự đi giành lấy những thứ mình muốn đi, tìm đứa con gái này làm gì?
Cô không cố ý chỉ trích em trai mình, chỉ cảm thấy tư tưởng cổ hủ của bố mẹ mình thật nực cười và đáng buồn. Bọn họ sẽ không bao giờ biết trọng nam khinh nữ sẽ mang tới sự tổn thương nặng nề đến thế nào