Ôn Huyền ngước mắt nhìn anh, nhì1n khuôn mặt thon dài lạnh lùng của anh. Lúc này, trên khuôn mặt ấy là sự dịu dàng của một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.2
Ôn Huyền nhìn anh chăm chú, nói một câu: “Anh gọi lần nữa đi.” Cô khẽ cắn môi, chần chừ nói: “Được thì được, nhưng em không muốn anh nói ra thân phận của mình, cứ vờ như bình thường thôi.”
Nhỡ người nhà có biết bối cảnh gia đình của Lục Kiêu, sau đó tự ý tìm Lục Kiêu yêu cầu anh giúp, vậy thì cô sẽ không thể vui nổi.
Lục Kiêu vuốt mái tóc mềm mại của cô: “Được, mau ngủ đi.” Còn những chuyện về gia đình mình, cô không muốn để anh bận2 tâm nhiều, vậy nên chỉ chậm rãi nói một câu: “Không có gì, em chỉ đang nghĩ có phải anh nên tranh thủ thời gian gặp người nhà em 0một lần
không. Mặc dù em rất ít liên lạc với họ...”
“Anh hiểu rồi.” Cô mềm giọng nói: “Hỡi người đàn ông tốt nhất và đẹp trai nhất trên đời, anh có cảm nhận được nhịp tim của em không?”
Nghe những lời tâng bốc của vợ mình, Lục Kiêu: “...”
Trong bóng đêm, yết hầu anh chuyển động, đột nhiên nhích lại gần, nói câu gì đó vào tai cô. Sau đó, anh trầm giọng nói: “Anh biết em đang nghĩ gì, nhưng bất kể thế nào thì anh cũng sẽ đi gặp bố mẹ và người nhà em, nói với bọn họ rằng anh là chồng em, là con rể của bọn họ, sẽ chăm sóc em cả đời.”
Máu mủ ruột già luôn là thứ khó có thể dứt bỏ được. Nhưng cho dù người khác có thể nào thì anh cũng là chồng cô, những chuyện nên làm nhất định vẫn phải làm.
Nghe vậy, trái tim Ôn Huyền run lên. Cảm xúc trong cô rất phức tạp, cô muốn anh gặp họ, nhưng lại cũng sợ điều đó. Lục Kiêu nằm nghiêng, gối lên cổ tay mình. Anh nhí7ch lại gần, hôn một cái vào bờ môi đỏ mọng của cô: “Vợ”
Ôn Huyền không nhịn được nữa, cô nở nụ cười: “Ngoan.”
Cứ đ7ến tối là Đội trưởng Lục rất ngoan, bảo nói gì là anh nói nấy. Hai ngày sau.
Nhờ sự chăm sóc tận tình chu đáo của Lục Kiêu, Ôn Huyền đã khỏe hơn nhiều, ban ngày chuẩn bị xuất viện.
Nhưng mới sáng sớm, Lục Kiêu đã nhận được một tin nhắn nặc danh. Đọc được nội dung trên đó, khắp người anh tản ra hơi lạnh khiến người ta rùng mình.
Những gì nên tới thì cũng phải tới.