Tên Đội trưởng Lục này tức giận thì đã saok? Đánh anh ấy được chắc?
Nào ngờ sau khi anh ấy nói hết câu, Lục Kiêu chẳng những không nổi giận, mà còn nhìn về phía acnh ấy, nói một câu ôn hòa khác lạ: “Thật ngại quá, chúng tôi ăn cơm có kẻng.” Nghe Hoắc Khải hỏi vậy, Ôn Huyền thôn mặt ra.
Ăn cơm có kẻng?
Trong lúc chờ Ôn Huyền trả lời mình, Hoắc Khải đột nhiên thấy Lục Kiêu lẳng lặng kéo khóa áo khoác của mình xuống. Anh lấy ra hai quyển sổ nhỏ từ túi ngực bên trong ra, cứ thể bày hai quyển sổ đỏ chói ấy ra trước mặt Hoắc Khải.
Trên đó có mấy chữ màu vàng kim in nổi: [Sổ kết hôn.
Giây phút ấy, Hoắc Khải hóa đá. Sắc mặt anh ta nhợt nhạt, có vẻ như vẫn còn yêu lắm.
Theo bản năng, Hoắc Khải vội vàng đi tới dìu anh ta: “Anh đi đâu?”
Tiêu Diệc Hàng khựng người lại, có vẻ như không quen với việc người khác chạm vào mình. Đăng ký kết hôn rồi!
Huyền Huyền nhà anh đã trở thành vợ của Lục Kiêu, thành vợ chồng hợp pháp!
Hai ngày qua Hoắc Khải thường xuyên tới đây, trong lòng tự nhủ là tới thăm Ôn Huyền, nhưng lại tiện thể thăm cả một người khác. Nghe câu ấy, Hoắc Khải đờ mặt ra.
Anh ấy định nói gì nữa, nhưng lại thấy Ôn Huyền mở cửa toilet ra. Cô đã thay quần áo rồi, đang lau tay và chuẩn bị cầm áo khoác rời khỏi đây.
Vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Hoắc Khải, Ôn Huyền nhướng mày, cười nói: “Lại tới thăm Giáo sưa? Được đấy nhỉ, ngày nào anh cũng tới thăm người ta, cũng trọng tình đó.”
“Vậy anh chậm thôi, để tôi dìu anh đi.”
Cậu Hoắc cũng giàu tình thương lắm chứ.
Anh ấy dịu Tiêu Diệc Hàng tới toilet. Tiêu Diệc Hàng đang định rút tay mình ra khỏi tay Hoắc Khải thì anh ấy lại đứng do dự ở cửa, băn khoăn nói: “Một mình anh có được không vậy? Có cần tôi vào giúp không?”
Nghe thấy cậu ấy, Tiêu Diệc Hàng nhíu mày: “Giúp? Giúp cái gì?”