Cửa kính xe hạ xuống, Ôn Huyền nhìn thấy Lục Kiêu.
“Lên xe.” Những giây tiếp theo, anh nghe thấy mấy chữ từ miệng Ôn Huyền: “Em trai em.”
Lục Kiêu: “...”
Sau đó, chiếc xe lao vụt đi, chỉ một lát đã đuổi kịp cậu thiếu niên đang đi trong gió lạnh. Anh nói ngay.
Lục Kiêu ra ngoài làm việc, Ôn cHuyền không ngờ lại gặp anh ở đây. Cô lập tức lên xe rồi đóng cửa xe lại. Không đợi Lục Kiêu hỏi cô làm gì ở đây, cô đã vội vàng chỉ vào một bónag người và nói: “Đuổi theo người
đằng trước.” Bởi vì “Hồng Môn Yến” của Lý Đình Trạch, Lục Kiêu đi chuẩn bị một số việc, lúc về thì trùng hợp thấy Ôn Huyền đang bắt xe ở một giao lộ, bèn lái thẳng tới chỗ cô.
Lúc này, anh nhìn bóng người kia, nhíu mày nói: “Người đó là ai?”
Vừa rồi cô tới đây để gặp riêng người đó? Nếu anh không nhìn nhầm thì đó là đàn ông. Thấy cậu lắc đầu, Ôn Huyền nổi giận, đang định lớn tiếng gọi thì Lục Kiêu giữ cô lại. Anh dừng xe vào lề đường, nói một câu: “Để anh đi tìm cậu ấy.”
Sau khi biết cậu thiếu niên kia là em trai Ôn Huyền, Lục Kiêu nhanh chóng phát hiện ra mối quan hệ giữa bọn họ hơi lạ, dù sao cũng lâu rồi không gặp nhau. Nhưng Ôn Huyền vẫn quan tâm tới em trai mình, vậy
thì bọn họ không thể cứ như thể mãi được.
Ôn Dục đang tiếp tục bước đi thì đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác đen bước xuống từ chiếc xe bên vệ đường.
Bước chân của cậu cứng đờ lại, bởi vì cậu ta đã đoán ra được đây là ai rồi.
Vậy nên, khi thân hình cao lớn của Lục Kiêu dùng lại trước mặt mình, Ôn Dục chần chừ nhìn anh: “Anh, anh rể?”