Lục Kiêu khẽ nhướng mày lên: “Ồ? Nói thể có nghĩa là em phải dành riêng1 thời gian để tới tìm chị gái hả?” Lục Kiêu lái xe đưa cậu tới nhà ga, nơi này cách nhà ga không xa. Khi sắp tới nơi, Ôn Huyền lại hỏi một câu: “Vừa rồi tôi bảo cậu lên xe, vì sao cậu không lên? Trốn tránh tôi hả?”
Ôn Dục không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu xuống, bàn tay trong chiếc áo đồng phục nắm chặt lại. Ôn Huyền bỗng thấy tim mình run lên, cảm giác rất phức tạp.
Cô im lặng từ nãy đến giờ, rốt cuộc lúc n7ày cũng quay đầu sang, thuận miệng hỏi một câu: “Học hành thế nào rồi? Có theo kịp không?” “Gì đây? Vội vã vạch rõ quan hệ như thế à?”
Cô biết tâm trạng của mình rất này rất hỗn loạn, cảm xúc cũng không ổn định, nhưng thực sự là cô không khống chế được. Hơi thở của Ôn Huyền chững lại, cô khá bất ngờ khi biết thành tích học tập của Ôn Dục lại tốt như thế.
Nhưng đôi mắt cô lại trở nên sâu hơi, hỏi: “Sao lại không ở nhà? Học nội trú làm gì?” Cho tới khi đến nhà ga, cậu cũng không nói gì cả.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại. Ôn Dục xuống xe, Lục Kiêu cũng xuống tiễn cậu. Anh còn không quên nháy mắt dấu cho Ôn Huyền ngồi trên ghế phụ.
Sau đó, Ôn Huyền cũng mở cửa xe ra. Bao năm qua cô không hề quan tâm tới c7huyện học hành của Ôn Dục, vậy nên cô không biết đứa con trai được bố mẹ yêu chiều từ nhỏ thi thố thế nào, cho dù có kém thì cũng nằm tro2ng dự liệu.
Không ngờ cậu thiếu niên ngồi đằng sau lại thản nhiên nói: “Theo kịp ạ. Từ cấp hai là em nội trú ở trường. Trong kỳ t0hi lần trước, em đứng đầu toàn khối.” Cô cũng chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng sau đó lại nghe thấy Ôn Dục cất lời: “Lên đại học em có thể đi làm thêm, đến lúc đó em sẽ nghĩ cách trả lại số tiền ấy cho chị.”
Nghe thấy cậu ấy, sắc mặt Ôn Huyền lập tức thay đổi. Còn lý do thì đương nhiên là không muốn bị ảnh hưởng từ bên ngoài.
“Học tốt đó, không uổng công bao năm qua tôi gửi tiền về nhà.” Vừa nói, Lục Kiêu vừa cố tình đánh mắt nhìn Ôn Huyền.
Sự thực đúng là như thế, nhưng Ô2n Dục không nói ra. Ngay cả Lục Kiêu cũng cảm thấy toát mồ hôi hột thay cho Ôn Dục.
Không ngờ, cậu em trai ngồi đằng sau im lặng giây lát rồi chậm rãi nói: “Không phải, em chỉ cảm thấy chị kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.”