Nghĩ vậy, cô lấy máy tính ra, cắm USB vào USB, một giao diện tài liệu hiện lên.
Cô mở tệp tài liệu, lại phát hiện ra1 rằng phải nhập mật khẩu. Ôn Huyền nhíu mày lại. Cái quái gì thế này? Lẽ nào lại là tài liệu mật gì hay sao mà còn phải nhập mật khẩu?
Nghĩ đến đây, cô gọi điện thoại thắng cho chị Linh.
Nào ngờ sau khi hỏi, chị Linh lại nói là không biết USB gì hết, cũng chưa bao giờ7 nhìn thấy nó.
Ôn Huyền nghi hoặc, không phải của chị Linh, cũng không phải của cô, vậy thì là của Lục Kiêu à?
Anh là một người luôn xung phong ở tuyến đầu. Trước kia, chính sự chấp nhất kiên định, không mưu cầu lợi ích của anh đã thu hút cô. Nhưng cô cũng biết, kể từ giây phút lựa chọn anh, cô cũng phải mang trên
mình nỗi lo tương ứng với công việc của anh. chắc cũng sắp xong rồi, bảo cô cứ tới đó là được.
Nghe vậy, Ôn Huyền đi thẳng về phía phòng làm việc.
Nhưng khi gần tới cửa, Ôn Huyền loáng thoáng nghe thấy tiếng nói. Lông mày cô khẽ nhíu, bước chân cũng khựng lại. Trong đầu hiện lên 7suy nghĩ ấy, cô bèn rút chiếc USB đặt lên bàn, định lát nữa sẽ hỏi anh.
Bầu trời sẩm tối. Ôn Huyền đã thu dọn gần xong rồi, nhưng Lục Kiêu2 vẫn chưa trở về. Cô nhìn chiếc USB, quyết định cầm nó đi tìm Lục Kiêu.
Bây giờ, mỗi khi nhìn thấy bà Lục, Ôn Huyền gọi bà là mẹ luôn. Cô 0hỏi thì bà nói rằng Lục Kiêu đang ở trong phòng làm việc của ông Lục, còn cười nói lâu lắm rồi hai bố con họ không trò chuyện lâu như thế, Đó là chuyện không thể thay đổi được.
Cô không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng anh.
Chồng cô là một người toàn năng, Thượng Đế nhất định sẽ bảo vệ anh.
Cửa phòng làm việc mở ra, Lục Kiêu đi ra ngoài. Ngay cái nhìn đầu tiên, anh đã thấy Ôn Huyền đang đứng trên hành lang cách đó không xa.
Cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài tuyết đang rơi, bầu trời màu xanh thẫm. Bởi vì sắp tới tết nguyên đán nên trên hành lang của tổ hợp viện đã treo chiếc đèn lồng điêu khắc đỏ rực, mang đến sắc màu ấm áp cho đêm tuyết ngoài kia.
Thật yên bình và tốt đẹp biết bao!