Ôn Huyền xòe tay ra: “Xem rồi, nhưng có đặt mật khẩu.” Lục Kiêu nói với cô như thế, sau đó rời đi mà không hề quay đầu lại.
Từ đầu đến cuối, anh không đề cập đến chuyện mà mình sắp làm, bởi vì anh sợ cô lại giống như lần trước, liều lĩnh đi tìm anh. **
Một chiếc xe con lao nhanh trên đường, tiến tới khu vực ngoại ô cách xa thành thị sầm uất. Vậy nên, anh thà lừa cô, còn hơn để cô làm ra chuyện đó.
Có lẽ cũng không gọi là lừa, anh sẽ trở về, nhưng không phải đêm nay... Đến khi nhìn về phía Ôn Huyền, Lục Kiêu cẩn thận ngắm nghía những đường nét trên khuôn mặt cô. Cuối cùng, anh bỗng vươn tay ra ôm chặt lấy eo cô, cúi người và cúi đầu xuống.
“Em ngủ sớm đi, anh sẽ trở về.” định phải nhổ cỏ tận gốc...
Màn đêm càng lúc càng đen. Vẻ mặt của Ôn Huyền cũng hiện lên nét phức tạp.
Cô cố tình nói như thế là để Lục Kiêu biết cô chờ anh, anh nhất định phải bình an trở về, cô vợ trẻ của anh đang ủ ấm ổ chăn cho anh. Cô vừa dứt lời, cả người Lục Kiêu hơi cứng lại.
Mặc dù rất khó phát hiện ra, nhưng Ôn Huyền vẫn cảm nhận được. Giây phút tắt máy, khắp người anh tản ra sát ý đáng sợ.
Anh đã nói mình không chỉ muốn Lý Đình Trạch ngồi tù mấy năm, hoặc là nộp một khoản tiền bảo lãnh kếch xù để rồi lại được thả ra, đó là những tình huống mà anh không muốn nhìn thấy. Vậy nên, anh nhất Ở góc độ mà Lục Kiêu không nhìn thấy, đôi mắt của Lục Kiêu trở nên thâm sâu.
Đêm nay... Nói đến1 đây, cô nhướng mày lên, nhìn anh và nói đầy ẩn ý: “Sao vậy? Có phải anh ẩn giấu bí mật gì trong đó, cố tình giấu giếm em không?”
Lục Kiêu bất đắc dĩ lắc đầu rồi xì một tiếng: “Ừm, đúng là có thứ giấu giếm em. Trong đó toàn là những bộ phim khó miêu tả.” <7br>
Nói đến câu này, đôi mắt nóng rực của anh nhìn về phía cô, khóe môi khẽ nhếch lên, tăng thêm vài phần cợt nhả.
Ôn Huy7ền đỏ mặt, cố tình trợn mắt lườm anh: “Anh dám xem!”