người này ra gì. Đôi mắt anh liếc về phía sau, lóe lên sự lạnh lùng.
“Ha, thằng này dám phản bội Tổng Giám đốc Lý! Tao thấy mày chán sống rồi. Mẹ kiếp, ai cho mày cái lá gan ấy!” Lục Kiêu bướcc từng bước tới. Những người ở cổng tự động tránh ra, để lộ cánh cổng kia ra trước mặt anh.
Một người đàn ông mặc vesta mở cửa. Đây là một cánh cửa với chiều ngang chỉ đủ để một người đi qua. Người đàn ông mặc vest nói với vẻ mặt vô cảm: “Vào đi, Tổng Giám đốc Lý của chúng tôi đang chờ ở bên Tại một khoảng trống ở cửa ra vào bày một chiếc bàn tròn lớn. Một nồi lẩu bằng đồng đặt ở chính giữa, hơi nóng bay lên. Xung quanh bàn bày những loại rau xanh và thịt chuyên dùng để ăn lẩu.
Lục Kiêu nhìn một lượt, có tất cả mười một người ngồi trên bàn, tính cả anh nữa là mười hai người. Đó chính là kẻ mà anh và Thẩm Mộc đã bắt được, đồng thời phía anh cũng đã moi ra thông tin của kẻ chủ mưu từ miệng hắn.
Ngoài ra, hắn còn là người gửi tiền cho em gái của gã đàn ông họ Ngô - trợ lý của Lý Đình Trạch. Lý Đình Trạch ngồi ở chính giữa, đang từ tốn ăn lẩu.
Sau khi Lục Kiêu đi vào, cánh cửa nhỏ hẹp đằng sau đóng sầm lại. trong.”
Xưởng sửa xe rất lớn và trống trải, nhìn vào tận sâu bên trong mới thấy những chiếc xe cần sửa chữa. vậy thì chẳng thà nói rằng hắn ta đã rơi vào kế hoạch của anh.
Lúc này, Lý Đình Trạch nhìn Lục Kiêu, cả người dựa vào thành ghế. Hắn ta mặc chiếc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt, trông như một trong những thành phần trí thức xuất sắc chốn công sở. Thế nhưng, lời nói mà Sau đó, anh đã đi điều tra kỹ càng, nhân cơ hội thu thập một vài chứng cứ phạm tội của Lý Đình Trạch.
Nhưng trước mắt, những chứng cứ ấy không đủ để kết tội hắn ta, mà anh thì lại muốn nhổ cỏ tận gốc. Nếu nói bữa tiệc Hồng Môn Yến hôm nay là một thảm kịch máu me mà Lý Đình Trạch chuẩn bị cho anh, hắn ta nói ra lại chẳng giống lời của một con người có thể nói ra chút nào.