Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 454: Chương 457



Anh vừa dứt lời, nụ cười trên môi Lý Đình Trạch cứng đờ lại.

Hắn ta nhìn đăm đăm vào Lục Kiêu. Nhìn cảnh này, trong mắt những người khác hiện lên sự ngạc nhiên.

Người đàn ông này tới đây một mình, không hề có lấy một người đi cùng, đã thế còn không mang bất cứ một con dao nào. Người này không nghĩ nhiều như thế, hay là không cảm thấy sợ hãi? Ngồi trước mặt
Lúc này, hắn ta chậm rãi đứng lên, đi tới cạnh người vừa bị đá ngã xuống đất, còn đang nằm giãy giụa trên mặt đất. Hắn ta khuyu một gối xuống, túm tóc hắn rồi giật mạnh ra phía sau.

Người đàn ông đó máu me đầy miệng, bị bắt phải ngửa đầu lên, thở hồng hộc liên tục.
Thế nhưng, Lục Kiêu lại như không nhìn thấy, chẳng thèm quan tâm những người đó làm gì với nhau, và có vẻ như chẳng thèm để ý tới sống chết.

Lý Đình Trạch đột nhiên túm đầu tên kia đập vào tường...
Ngược lại, anh còn cầm đồi đua với cái đĩa dùng một lần còn mới tinh lên, thản nhiên nói một câu: “Vậy tôi không khách sáo nữa.”

Vừa nói, anh vừa gắp một miếng thịt dê sống nhúng vào nồi mười mấy giây, cuối cùng cho vào miệng.
Lý Đình Trạch nhìn chòng chọc vào hắn, đột nhiên cười hỏi: “Mày nói đi, lúc trước mày bán đứng tạo với kẻ nào?”

Hắn ta vừa dứt lời, người đàn ông kia thở hổn hển, bọt máu phun ra, dường như đã không nói thành lời được nữa, nhưng tầm mắt lại nhìn về phía Lục Kiêu.
bọn họ mà còn dám bình tĩnh ăn thịt dê!

Nhìn cảnh này, độ cong trên khóe môi Lý Đình Trạch càng thêm rõ ràng, nhưng đôi mắt lại âm u cố chấp.
Bầu không khí cà1ng lúc càng căng thẳng, đám người quây trước bàn đổ dồn ánh mắt về phía anh, dường như đang chực chờ phát động.

Thế nh2ưng, Lý Đình Trạch không những không nổi giận, mà còn nở nụ cười. Chỉ có điều, nụ cười âm u ấy khiến người ta rùng mình.
<7br>Hắn ta đột nhiên nói với những người trước bàn.
Bốp bốp bốp, sau mấy phát rền vang, người kia choáng váng đầu óc, máu chảy đầy đầu.