Nhất là chiếc USB ở chỗ Ôn Huyền, trong đó có quá knhiều bí mật. Lục Kiêu ngồi im ở đó, chứng kiến cảnh tượng này.
Không một ai nhìn thấu suy nghĩ của anh. Lục Kiêu cười khẩy một tiếng, nhìn hắn ta và hỏi: “Lo gì chứ? Chẳng lẽ anh từng gây án mạng nên mới sợ như thế?”
Cả haic đều đang dò hỏi lẫn nhau. Khi nói xong câu này, Lục Kiêu cẩn thận quan sát mỗi một biểu cảm trên mặt Lý Đình Trạch. Một mảnh đĩa CD vỡ bay xẹt qua cổ tay Lý Đình Trạch. Mặc dù hắn ta nhanh chóng né tránh, nhưng cổ tay vẫn bị rạch trúng, một vết máu hiện ra.
Lý Đình Trạch nhìn Lục Kiêu. Hắn ta không che giấu cơn thịnh nộ của mình nữa, gầm lên: “Đập nó cho tao!” “Đừng? Sao lại đừng được, dám chống lại thằng này thì đều phải chết một cách thê thảm!”
Hắn ta hung tợn nói, sau đó ẩn thẳng đầu người kia vào nồi lẩu sục sôi. Người kia điên cuồng giãy giụa, túm chặt vào cái bàn.
Nước lẩu sục sôi trong nồi. Khi thịt áp sát vào, một tiếng “xèo” vọng ra, khói trắng bốc lên, thậm chí có một ít thịt đã dính vào nước. Miệng có thể nói dối, nhưng hành vi, cử chỉ và biểu cảm của một người thì lại không biết nói dối.
Quả đúng như suy đoán của anh, Lý Đình Trạch đã giết người. Ở miền Tây, đội của bọn họ phát hiện ra một cái xác bị đạn bắn xuyên đầu, có khi nào cũng liên quan tới hắn ta không? “Không, đừng...”
Người kia hô lên hoảng sợ. Lục Kiêu nhìn chằm chằm vào hắn ta. Cuối cùng, Lý Đình Trạch đột nhiên cất tiếng cười lạnh.
Hắn ta lôi người đang nằm thoi thóp trên mặt đất lên, túm lấy, đè người hẳn lên mặt bàn, cả khuôn mặt hướng thẳng vào nồi lẩu đang sôi sùng sục. Hắn vừa dứt lời, cả đám lập tức xông tới. Lục Kiêu đạp đổ cái bàn, nước lẩu nóng bỏng đổ vào người những tên kia, những tiếng la hét vọng ra liên tục.
Đang lúc cuộc chiến sắp nổ ra, một chiếc ghế đập thẳng về phía Lục Kiêu. Anh nhanh chóng nghiêng đầu đi, cái ghế nện trung vào một gã đàn ông đằng sau anh.