Nghe câu hỏi ấy, trợ lý tỏ vẻ khó xử: “Tổng Giám đốc Lý, thắng nhóc đó cầm đồ chạy tới miền Tây, rất khó tìm, ccứ như đã bốc hơi khỏi thế gian...” Thế nhưng, cô không vội vàng đi ngay, mà là đi tìm ông Lục.
Buổi sáng, ông Lục vừa ăn sáng xong, đang uống trà đọc báo. “Rầm!”
Trợ lý vừa dứt lời, Lý Đình Trạch đột nhiên giơ chân đá đổ bàn trà trước mặt. Thực ra, bọn họ vươn nhanh vuốt về phía miền Tây, không chỉ bởi vì tài nguyên từ các loài động vật quý hiếm, ví dụ như sừng hươu hay tay gấu, mà còn có một nguyên nhân khác, đó là một bảo vật hiếm có.
Bảo vật đó chính là thứ mà Tổng Giám đốc của bọn họ nói - đồ được chôn cùng một công chúa hoàng thất mà bọn họ đào được ở Tây An. Ôn Huyền đi tới, muốn nói rồi lại thôi. Cô không biết rốt cuộc ông Lục có biết cả đêm Lục Kiêu không về không.
Ông Lục thì ngược lại, vừa nhìn thấy bóng cô là ông lập tức hiểu cô đang nghĩ gì. Ông chậm rãi đặt chén trà xuống, nở nụ cười ôn hòa: “Con gái, sao vậy con? Lo lắng à?” Thảo nào Tổng Giám đốc Lý lại nổi cơn thịnh nổ, nhất quyết không chịu từ bỏ.
Lúc này, không biết nghĩ tới điều gì, Lý Đình Trạch dần dần bình tĩnh lại. Hắn ta lạnh lùng nói: “Tên họ Lục đã vào Cục Cảnh sát rồi, muốn ra ngoài thì chỉ có nằm mơ. Bây giờ chỉ còn lại Ôn Huyền, nhất định phải Trên người có công chúa ấy đeo một sợi dây chuyền, không phải là dây chuyền bình thường. Nó được tạo thành bởi những viên trân châu và những quả cầu nhỏ bằng vàng, phần chính giữa có một viên đã để
Huyết. Nhưng cô lại không dám gọi điện thoại cho anh, sợ làm ảnh hưởng tới anh.
Sáng hôm sau là cô lên chuyến bay tới Thượng Hải rồi. Huyaệt Thái Dương của hắn ta giật thình thịch, nổi giận gầm lên: “Đồ vô dụng! Mỗi một tên nhãi mà còn không tìm được! Tôi cóc cần biết hẳn bốc hơi hay gì, nhất định phải tìm được thứ đó về cho tôi!!”
Nghe vậy, trợ lý lập tức nói: “Vâng!” Phía dưới bên phải của viên đá Kê Huyết còn có đá Thanh Kim hiếm thấy. Sợi dây chuyền ấy có thể nói là hàng cực phẩm trong số những báu vật truyền đời.
Sợi dây chuyền ấy được ước lượng giá cả vào khoảng mấy trăm triệu. sai người tìm được chiếc USB kia về bằng mọi giá.”
Nói đến câu cuối cùng, hắn ta dừng lại giây lát rồi lại tiếp lời: “Đặt một tấm vé máy bay cho tôi.” Nghe vậy, ông Lục lại bưng chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó mới từ tốn nói: “Thằng nhóc đó tìm bố giúp, không nói rõ mọi chuyện thì bố sẽ không nhúng tay vào.”