Bà L1ục cứ lưu luyến mãi. Trước khi đi, bà còn dẫn Ôn Huyền vào một căn phòng, nói là cho cô xem một thứ. Nói đến đây, bà nhìn cô rồi nói tiếp: “Chỉ không biết con có thích bộ váy cưới này không thôi...”
“Thích, sao con lại không thích được ạ? Con thích lắm.” không dễ gì mà có được chiếc váy này đâu.
Huống chi, mẹ sợ hai đứa sốt ruột làm đám cưới, vậy nên bộ váy này được làm bởi hai mươi mấy thợ may, làm ngày làm đêm mới xong đấy.” Ôn Huyền nhìn về phía bà Lục: “Đây là váy cưới của con ạ?”
Bà Lục cười tủm tỉm nói: “Con bé ngốc, đương nhiên là của con rồi. Ngay từ lần đầu tiên Lục Kiêu dẫn con tới gặp bố mẹ, mẹ đã đi tìm thợ may giỏi nhất trong Bắc Kinh để đặt làm, chờ hai tháng mới tới lượt, Vừa nhìn là Ôn Huyền lập tức ngẩn ngơ, không thể dời mắt khỏi bộ v7áy cưới ấy.
Thật sự là quá đẹp! Cô vô thức tới gần, ngón tay trắng nõn muốn chạm vào chiếc váy cưới đỏ rực ấy, nhưng lại sợ làm bẩn.
<2br>Nó được điểm xuyết những đường viền màu vàng bạc đan xen, làn váy đỏ rực kéo dài, trên đó thêu hình phượng hoàng giương cánh. Phần eo được thiế0t kế bó sát, kết hợp giữa phong cách cổ điển và hiện đại, Ôn Huyền cũng tò mò là thứ gì mà bà L2ục lại có vẻ thần bí và kích động như thế. Nhưng sau khi vào phòng và tận mắt nhìn thấy, cô vẫn không khỏi khiếp sợ.
Một bộ váy cưới kiểu 7truyền thống kèm theo chiếc mũ phượng tinh xảo đang được treo trên giá. Nghe cô nói như vậy, bà Lục càng vui vẻ hơn, cười không khép được miệng. Bà cầm tay Ôn Huyền, vỗ nhẹ lên mu bàn tay, nhìn cô nói: “Bây giờ bố mẹ đều đang chờ đến ngày tổ chức đám cưới của hai con đấy,
tất cả đều chuẩn bị xong rồi.” Dù sao Lục Kiêu và Ôn Huyền đều là người có chí hướng phấn đấu vì sự nghiệp, điều ấy làm bà vui mừng, nhưng cũng không tránh khỏi xót xa.
“Tiền kiểm vừa vừa thôi là được, đừng vất vả quá. Mẹ cũng chẳng giấu con làm gì, mẹ còn có một cuốn sổ tiết kiệm, chờ đến lúc cho con với đám cháu trai cháu gái của mẹ nữa thôi.”
Vừa nói, bà Lục lại nhìn vào bụng Ôn Huyền, ánh mắt hiền hòa và mong đợi.