Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 463: Vợ anh chạy rồi?! (3)



Càng thâm nhập thì anh càng hiểu rằng tội ác mà Lý Đình Trạch mắc phải khủng khiếp đến mức nào.

Điều anh muốn là có đưkợc chứng cứ chứng tỏ Lý Đình Trạch giết người. Nhất định phải để hắn ta tự chui đầu vào rọ trong lúc đang thả lỏng cảnh giác.c

Nếu không, những chuyện tương tự như tai nạn giao thông, chuyện lần này hay là nhằm vào Ôn Huyền sẽ ngày một xảy ra anhiều hơn. Bà Lục đi tới, nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt. Thấy con trai mình bình yên vô sự, bà mới thở ra một hơi.

“Con còn biết hỏi vợ mình đầu cơ à? Chẳng nói năng gì rồi biến mất hai ngày, con bé không giận mới là lạ.”

Nghe vậy, trái tim Lục Kiêu rung lên. Anh vội vàng cầm lấy cánh tay mẹ mình, hỏi: “Cô ấy đi rồi ạ? Đi đâu vậy?”
Hơn nữa, anh đã hứa với cô là mình sẽ về.

Tuy rằng anh chỉ về được một chốc một lát là sẽ phải đi ngay, nhưng anh cũng không còn cách nào khác. Anh nhất định phải giải quyết tên súc sinh lấy thúng úp voi, làm đủ mọi tội ác ấy.

Miền Tây là bước cuối cùng để lấy mạng Lý Đình Trạch.
Lục Kiêu ngạc nhiên nhìn mẹ mình, bờ môi mấp máy: “Mẹ... Cô ấy đâu rồi?”

Ôn Huyền đâu? Sao không thấy cô đâu cả?

Có phải cô đang giận anh không?
Bởi vì Lý Đình Trạch quá xấu xa, độc ác, vậy nên hắn ta chẳng ngại gây thêm tội ác.

Anh muốn hắn ta tưởng rằng mình đã thành công diệt trừ được anh rồi, như vậy thì hắn ta mới để lộ ra dấu vết.

Lúc này, cấp dưới trong xe nói: “Đội trưởng Lục, Cục Hàng không sân bay gửi thông báo tới, nói là Lý Đình Trạch dẫn người tới Thanh Hải.”
Lục Kiêu hơi sửng sốt. Anh bật đèn lên, giường trong phòng gọn gàng. Rõ ràng là không có người, cũng không có dấu vết là có người ngủ trên đó.

Lúc Lục Kiêu chợt nhận ra điều gì đó thì đèn ở phòng chính sáng lên.

Cánh cửa mở ra, mẹ anh xuất hiện trên hành lang.
Chuyến bay sớm nhất là vào sáng sớm ngày mai, vậy nên Lục Kiêu về nhà trước.

Lúc anh về đến tứ hợp viện ở Bắc Kinh thì đã gần một giờ đêm rồi.

Chuyến bay là vào năm giờ, mặc dù rất cấp bách, nhưng anh vẫn muốn về nhà.
Thấy anh sốt ruột như vậy, bà Lục lên tiếng trấn an: “Đừng lo, con bé về Thượng Hải rồi. Cụ thể là chuyện gì thì con gọi điện hỏi thằng đi.”

Dù sao cũng là chuyện của vợ chồng son chúng nó, bà không tiện nhúng tay, cũng sẽ không nhúng tay vào.

Về Thượng Hải rồi.

Nghe mẹ mình nói vậy, Lục Kiêu cứng đờ người lại.

Anh chỉ cảm thấy cô giận vì mình không về kịp lúc.