Nói đến đây, bà dừng lại giây l2át, nói: “Hơn nữa, Tiểu Huyền cũng không phạt con vì chuyện này đâu, chỉ đau lòng và lo lắng thôi.” Những lời nói của mẹ in sâu vào đầu Lục Kiêu, mặc dù chính anh cũng biết mình phải tốt và yêu thương Ôn Huyền nhiều hơn.
Sau khi điện thoại lên nguồn, Lục Kiêu định gửi tin nhắn WeChat cho cô. Bà cố kìm nén cảm xúc trong lòng, mỉm cười với Kiêu, sửa sang lại cổ áo cho anh. Cuối cùng, bà vỗ nhẹ vào tay anh, yêu thương nói: “Con biết mình có lỗi với Tiểu Huyền thì tốt với con bé hơn một chút, và
cũng phải bảo vệ tốt mình. Bất kể là ở đâu, con cũng phải nhớ rằng con bé đang ở nhà chờ con.” Ngoài ra thì không còn gì nữa.
Chắc hẳn tin nhắn này được gửi đi trước khi cô lên máy bay, còn hiện tại cô đang làm gì? Kết quả, khi mở WeChat ra, tin nhắn của cô nhảy lên.
Anh cứng đờ người, nhanh tay ấn mở ra, trên đó chỉ có hai chữ [Bình an.] Vì tính chất công việc, có đôi khi anh sẽ không thể xuất hiện bên cạnh cô ngay tức khắc. Đó là cô gái mà anh đã trao trọn tình cảm, vậy nên anh lại càng áy náy hơn.
Nghe vậy, bà Lục hơi khựng người lại, đồng thời cũng cảm nhận được sự lưu luyến khi phải biệt ly ấy. Đáy lòng Lục Kiêu trĩu nặng như bị một tảng đá đè vào. Anh hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Mẹ, con có lỗi với cô ấy... Lát nữa con phải lên máy bay về Thanh Hải.”
Đúng thế, anh có lỗi với cô. Trước khi đi, Lục Kiêu tới chào bố mẹ.
Bà Lục tiễn anh ra cổng, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Váy cưới, lễ hỏi đều chuẩn bị xong xuôi hết cho hai đứa rồi đấy. Con đừng khước từ, bởi vì đó là tấm lòng của bố mẹ cho các con. Đợi đến khi các Anh “vâng” một tiếng, coi như đáp lời mẹ. Thế nhưng, trong lòng anh lạ2i cảm thấy đó chỉ là cái cớ của cô.
Tất nhiên cô sẽ lo lắng cho anh, nhưng cũng trách anh không về sớm hơn.
Nghe những lời nói ấy, không hiểu sao 7Lục Kiêu lại cảm thấy đáy lòng nặng nề hơn. con về, nhà họ Lục sẽ cho Tiểu Huyền một đám cưới vẻ vang.”