Bọn họ là những quân nhân xuất ngũ, kỹ năng chiến đấu cực kỳ tốt.
Lục Kiêu không gửi tin nhắn cho Ôn Huyền ngay.
Mặc dù anh rất nhớ cô, nhưng anh sợ cô sẽ hỏi anh đang ở đâu, đãc về hay chưa. máu cũng là máu giả.
Tất cả chỉ là để che mắt đám người của Lý Đình Trạch.
Tên côn đồ ấy phối hợp diễn kịch với anh nên sẽ được giảm hình phạt, cớ sao mà không làm đây? Nơi này không có máy sưởi, chỉ có điều hòa. Nhà Ôn Huyền rất rộng, không phải phòng nào cũng có điều hòa. Ban đêm khi ngủ, cô còn mặc nguyên bộ đồ ngủ giữ ấm. Tuy ở trong phòng, nhưng cô còn mặc dày
hơn cả ở Bắc Kinh.
Trong căn phòng lớn thế này chỉ có một mình cô, cảm giác càng thêm hiu quạnh. Như thế thì anh phải trả lời thế nào đây?
Nói là anh đã rời khỏi Bắc Kinh, tới Thanh Hải rồi?
Anh không nói nên lời.
Hơn nữa, ở Thanh Hải vẫn tiềm tàng những nguy cơ, mặc dù anh đã giăng bẫy sẵn rồi, nhưng vẫn lo là cô sẽ theo tới.
Những chuyện xảy ra trong tù chỉ là một vở kịch nằm trong kế hoạch của anh mà thôi.
Người đã đâm anh một nhát dao đúng là một tên côn đồ thuộc một “bè phải” trong tù, nhưng không phải đâm thật. Đó là một con dao giả, khi đâm vào bụng anh, lưỡi dao sẽ tự động đẩy vào trong tay cầm, sẽ chẳng có gì cả.
Sau khi lôi điện thoại ra, cô mở đôi mắt nhập nhèm ra xem.
Ấy vậy mà lần này lại là tin nhắn của Lục Kiêu thật.
Cô vội vàng dụi mắt để mình tỉnh táo lại.
Lục Kiêu nhắn tin cho cô, chứng tỏ anh bình an vô sự.