Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 468: Căn nhà gỗ nhỏ (1)



Một tên thợ điện nhìn thấy hành động ấy của cô, thỉnh thoảng lại đánh mắt về phía sau.

Cuộc gọi của Ôn Huyền được k1ết nối: “A lô?”

Lúc này, giọng nói của một người đàn ông vọng ra. Người đó hỏi: “Xin chào anh/chị, chúng tôi là 1120. Xin hỏi anh/chị cần trợ giúp gì sao?” Dù sao, cô còn đang gọi điện thoại thì hai tên kia cũng không dám tới gần làm gì.

Cô làm như vậy cũng là để tranh thủ thời gian cho cảnh sát.

Đúng thế, vừa rồi sau khi quay lại chứng cứ, cô đã báo cảnh sát. Nếu tìm quản lý khu nhà, nhỡ bên đó cũng bị mua chuộc rồi thì sao?
anh.”

Người ở đầu bên kia điện thoại lập tức nói: “Vâng thưa cô, chúng tôi sẽ cử đồng chí gần đó nhất tới ngay.”

Ôn Huyền đáp lại rồi tắt máy. Nhưng cô vẫn không đặt điện thoại xuống, mà vờ như tiếp tục gọi điện thoại.
Thế nhưng, hằn nhanh chóng nhìn sang hướng khác.

Ánh mắt là một thứ rất kỳ lạ. Chỉ cần có điều bất thường, nhìn vào ánh mắt là rất dễ phát hiện ra. Một tên thợ điện vô thức siết chặt cái tuốc nơ vít trong tay.

Đúng lúc này, Ôn Huyền lại vừa lục túi xách của mình, vừa cầm điện thoại, giả vờ gọi điện: “A lộ? Chị Linh, hình như em bị mất đồ, không biết có phải rơi ở đâu rồi không.”
Cô vừa nói ra câu này, tên thợ điện ở bên kia sững người lại. Trông thì có vẻ như đang làm việc, nhưng thực chất hắn lại dựng tai lên nghe ngóng mọi chuyện ở phía này.

Ôn Huyền liếc nhìn bọn chúng, nghĩ đến thứ mà mình đoán. Cô quyết định nói thẳng ra: “Còn là cái gì được nữa, thì là chiếc USB đó, em cần lưu tài liệu mà chị đưa. Cái USB màu bạc ấy, nó không lớn lắm, em

còn chưa dùng lần nào nữa.”

Lúc nói lời này, cô cố tình quan sát hai tên kia.

Quả nhiên, khi nghe thấy lời này, động tác của hai tên kia khựng lại, rõ ràng là đang mất tập trung.