Nhưng sau đó, Ôn Huyềnk chẳng hề để ý tới bọn họ nữa, đi ngang qua phòng khách, ra ngoài ban công vườn hoa. Ôn Huyền thần nhíu mày chặt hơn.
Hai người này là ai? Chẳng lẽ là liên quan đến chiếc USB màu bạc đó?
Nghĩ vậy, trái tim Ôn Huyền như muốn nhảy lên cổ họng. Chiếc USB đó không phải của cô, cũng không phải của Lục Kiêu, không phải của bất cứ ai xung quanh cô.
Vả lại, cô phát hiện ra chiếc USB đó trong túi xách sau chuyến bay từ Thanh Hải về. Cùng lúc đó, cô vẫn tiếp tục trò chuyện với chị cLinh qua điện thoại, như thể vừa rồi chẳng nhìn thấy gì.
Chỉ có điều, lúc đi qua sô pha, cô nhìn thấy chiếc túi xách LV của mình đặt aở đó. Thế nhưng điều có tò mò hơn là vì sao bọn họ lại để mắt tới túi xách của cô?
Chiếc túi xách đó chẳng đáng bao nhiêu tiền, nếu mất thứ gì trong đó thì bị cô bắt quả tang ngay ấy chứ? Nhìn thấy cảnh ấy, lửa giận và hơi lạnh đồng thời dâng lên.
Có vẻ như không tìm được đồ trong túi của cô, người đó vội vàng rời khỏi đó. Nhưng hắn vẫn cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh, có vẻ như định tìm cơ hội để vào những phòng khác. Hơn nữa, trông có vẻ như bọn họ không định lấy trộm thứ gì đáng giá, mà giống như tìm thứ gì đó.
Tìm thứ gì đây? Lúc ấy cô không nghĩ gì nhiều, nhưng hiện tại, càng nghĩ cô càng thấy lạ.
Mà trên chuyến bay ấy, cô gặp Lý Đình Trạch. Là thợ điện thật sao?
Lúc nãy, rõ ràng cô đã nhìn thấy một người đi qua ghế xô pha, hình như đang lục túi xách của cô. Nghĩ đến đây, trong đầu Ôn Huyền hiện lên một thứ đồ nhỏ bé.
Thứ đó vừa hiện lên trong đầu, Ôn Huyền cũng người lại, dường như sực hiểu ra điều gì đó. Ôn Huyền lẳng lặng nhìn đến đây, định bụng gọi cảnh sát.
Rốt cuộc hai người này là ai? sao.
Cô đóng cửa ban công lại. Lẽ nào chiếc USB ấy là của hắn ta?
Hắn ta vô tình, hay là cố ý để rơi vào túi cô?