Người đàn ông đầu đinh im lặng một lát, cuối cùng vẫn nói: “Mặc dù hiện tại có vẻ khô1ng sao, nhưng chúng ta vẫn phải nói với cậu Lục.”
Đã liên quan tới sự an toàn của Ôn Huyền thì không thể qua loa được.2 Cho dù tới Thanh Hải, cô không thể làm bạn bên cạnh anh cũng không sao, cô chỉ muốn ở gần anh hơn thôi...
Ngày 31 tháng 12, thời gian đang đếm ngược để chào đón một năm mới.
Năm mới là thời điểm mà mỗi một gia đình đoàn tụ, quây quần náo nhiệt bên nhau. ***
Ôn Huyền giao chứng cứ cho cảnh sát, đi lấy lời khai rồi mới định thu dọn đồ đạc rời khỏi đây.
Lầ7n này không ai biết cô đi đầu, ngay cả chị Linh cũng chỉ cho rằng cô chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian mà thôi. Nhưng dường như đó vẫn chưa phải là kết thúc.
Tai nạn giao thông, Lục Kiêu đi cả đêm không về, hơn nữa cô ở Thượng Hải mà còn có kẻ giả danh thợ điện để vào nhà mình. Xung quanh đầy rẫy những mối nguy rình rập.
Có phải tất cả đều dính dáng tới Lý Đình Trạch không? Còn Lục Kiêu thì lại xa cô, xa người thân, đi chấp hành nhiệm vụ ở Thanh Hải.
***
Cùng lúc đó, tại Thanh Hải. Lúc này, ông ấy nói với người đang lái xe: “Đội trưởng Lục, qua tấm biển chỉ dẫn kia thì cho tôi xuống đi. Hiện tại bọn họ đã hoàn toàn tin tưởng tôi rồi, chắc chỉ mấy ngày nữa là tôi sẽ được gặp tên họ Lý đó. Chỉ
có điều...”
“Có điều gì?” Nhớ đến chiếc USB kỳ lạ ấy, Ôn Huyền không chờ được nữa.
Sau khi thay một bộ quần áo khác, đảm bảo là không ai nhận ra mình, cô tới thẳng sân bay.
Cô phải đi tìm Lục Kiêu, nói bí mật liên quan tới chiếc USB ấy cho anh biết. Người đàn ông lái xe trầm giọng hỏi.
Anh mặc áo khoác gió màu đen. Sau khi tới Thanh Hải, không biết đã gặp chuyện gì mà ở đuôi lông mày của anh có thêm một vết sẹo, khiến khí chất trên người thêm phần lạnh lùng.
Người này, ngoài Lục Kiêu ra thì còn có thể là ai được nữa.
“Là thế này, lần trước lúc ăn cơm, tên họ Ngô nói với tôi là tên Tổng Giám đốc Lý đó đang tìm một món đồ cổ, hình như là trang sức thì phải. Chắc chắn là phải quý giá lắm, nếu không thì thằng cha đó đã chẳng