biết.”
Chiếc xe dần tới điểm đến, từ từ dừng lại bên cạnh biển chỉ dẫn.
Lục Kiêu và người đàn ông trung niên xuống xe. Bọn họ đi mở cốp xe, lấy một chiếc túi da rắn trong đó ra. Khi đã xong xuôi tất cả, Lục Kiêu đi vào rừng cây.
Mấy ngày nay tuyết vẫn rơi, vậy nên không cần lo sẽ để lại dấu vết. Ở đây có một con đường nhỏ dẫn thẳng vào trong rừng.
Giẫm lên mặt tuyết, đi chừng mấy phút trong rừng thông chót vót là sẽ nhìn thấy một khu đất bằng phẳng, cách đó không xa có một cái hồ đã đóng băng. Túi da rắn có trọng lượng khônag nhẹ.
Người đàn ông trung niên khiêng túi da rắn trên vai.
Men theo con đường quốc lộ này xuống dưới là một rừng thông tươi tốt. Tuyết lớn phủ kín mọi thứ ở đây, xung quanh không có một bóng người, chỉ có tiếng gió rít gào trên không trung. Không thả cầu thì sẽ không bắt được cá, muốn tiêu diệt kẻ địch thì kiểu gì cũng phải đánh đổi thứ gì đó.
Lúc về, Lục Kiêu lái nhanh hơn cả lúc đi.
Hiện tại, mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của anh. Lần này, Lý Đình Trạch có mọc cánh cũng khó mà thoát được. Trước khi tạm biệt nhau, Lục Kiêu nói: “Trong đó có một tấm da gấu, nắm tấm da dê, đã kiểm tra số lượng rồi.”
“Tôi biết rồi, Đội trưởng Lục. Không còn sớm nữa, anh mau về đi.”
Dứt lời, người đàn ông ấy khiêng túi da rắn bước lên con đường nhỏ, rời khỏi nơi này. Thế nhưng, lần này hắn tới đây là để tìm một văn vật quý giá sao?
Chiếc xe chạy một tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại ở gần một con đường quốc lộ.
Ven đường có một con dốc thoai thoải chừng 50 độ, trên đó phủ một lớp cành cây, rất khó để phát hiện ra. Ở phía bên kia hồ nước là dãy núi tuyết sừng sững.
Trên bãi đất bằng phẳng cách hồ khá gần, một căn nhà gỗ nhỏ với kết cấu vuông vức lắng lặng nằm ở đó.
Ảnh nắng sau giờ trưa rọi vào mặt hồ nước, phản chiếu những tia sáng chói mắt.
Lục Kiêu đi về phía căn nhà gỗ nhỏ ấy.
Kể từ khi về Thanh Hải, anh vẫn luôn ở đây. Một là bởi vì anh không thể về khu trực thuộc được, hai là để hoàn thiện nơi này.